Thái Tuế - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:10:02
Lượt xem: 121
Cha mẹ ruột tìm đến tôi, nói rằng muốn nhận lại tôi, nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối. Người cha ruột tên Thái Phúc kia của tôi lập tức cầm bản giấy báo chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối đến trường tôi để làm loạn.
Ông ta nói ba mẹ nuôi của tôi không cho tôi nhận lại họ vì sợ tôi sẽ bỏ rơi ba mẹ nuôi sau khi nhận lại cha mẹ ruột.
Ông ta còn nói rằng trước đây họ không thể nuôi tôi vì chính sách nhà nước không cho phép sinh thêm con, ai mà muốn bỏ rơi giọt m.á.u của mình chứ.
Dù rằng họ không nuôi tôi trong suốt hơn hai mươi năm qua, nhưng mạng sống của tôi và dòng m.á.u này là do họ ban cho.
Bây giờ Thái Phúc cần ghép gan nên muốn nhận lại tôi để cắt một phần gan cứu mạng nhưng tôi sống ch.ế.t không chịu, lại không thể thấy ông ta ch.ế.t mà không cứu như vậy được.
Nếu con cái đối xử tàn nhẫn với cha mẹ ruột như vậy thì các bậc phụ huynh sẽ nghĩ thế nào?
Người ta sẽ nói đến Na Tra còn biết cắt thịt trả mẹ, lấy xương trả cha. Bây giờ y học phát triển như vậy, tôi chỉ cần cắt một ít gan để cứu cha, không nguy hiểm đến tính mạng, tại sao lại không được?
Nếu nói thẳng ra thì đây là ép buộc trên mặt đạo đức, dùng mạng sống để dồn tôi vào đường cùng.
Ban lãnh đạo trường học đã tìm tôi, yêu cầu tôi giải quyết xong chuyện này rồi mới được trở lại trường.
Vì Thái Phúc làm loạn như vậy nên lần lượt mỗi người thân trong gia đình tôi đều đến hỏi. Ngay cả gia đình của anh chị tôi cũng đến hỏi về chuyện này, đề nghị ba mẹ tôi đừng cản trở việc tôi nhận lại cha mẹ ruột. Họ nói rằng dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt, chỉ cần trả lại một phần dòng m.á.u, cắt một ít gan cho bọn họ để người ngoài khỏi bàn tán về sau.
Ba mẹ tôi biết rõ Thái Phúc là loại người như thế nào, nói rằng một khi đã dính vào thì không thoát khỏi ông ta được, giận đến mức ngất xỉu mấy lần, nhưng vẫn kiên quyết không cho tôi nhận lại họ.
Nói rằng dù tôi có ghét họ, người khác không hiểu họ, cũng không thể để tôi nhận lại cha mẹ ruột.
Nhưng Thái Phúc lại tìm một người nổi tiếng trên mạng địa phương, dùng chuyện này để gây sóng gió, ba mẹ và anh chị tôi đều bị tấn công trên mạng.
Ba mẹ đã nuôi tôi lớn đã rất vất vả rồi, giờ đây cả anh chị tôi còn bị Thái Phúc làm ảnh hưởng danh tiếng. Cho nên dưới nhiều sự áp lực từ mọi phía, tôi đã đồng ý ghép gan cho ông ta.
Nhưng họ lại làm loạn, nói rằng đã nhận ông ta là cha thì tôi phải về quê ở một thời gian. Dù sao cũng cần thời gian để kiểm tra kết quả ghép gan, tốt nhất là vẫn nên nhận tổ tiên ở nhà họ.
Nhưng có gì tốt mà nhận ở nhà họ?
Cha mẹ ruột sống ở nông thôn, khi bỏ rơi tôi, phạm vi bỏ rơi cũng hạn chế, nhà ai bỏ con, tại sao bỏ con, hỏi một cái là biết ngay.
Tôi tên là Trần Liễu, ngay từ khi tôi mới sinh, họ đã bỏ tôi ở con sông đầu làng, muốn dìm ch.ế.t đứa con gái mà họ không muốn này, để sau này có thể sinh con trai.
Mạng tôi lớn, khi bị dòng nước cuốn đi, dây rốn chưa được cắt của tôi vướng vào cành liễu rủ xuống sông, ba tôi khi đó đang xách nước tưới rau đã phát hiện ra tôi.
Ông nói lúc đó tôi không có khóc, chỉ nắm chặt dây rốn rồi yên lặng trôi theo dòng nước, không biết là đang sống hay đã ch.ế.t.
Ông dùng cái gáo múc nước chọc vào tôi một cái, lúc đó tôi mới khóc lên một tiếng yếu ớt như mèo con.
Lúc đó hoàn cảnh của mọi người đều không tốt lắm nhưng ba tôi không muốn bỏ mặc tôi như vậy, bế tôi dọc theo dòng sông hỏi thăm hai ngôi làng gần đó và cũng tìm được đến hai vợ chồng Thái Phúc.
Họ nhất quyết không nhận, nói nhà họ không có vứt bỏ đứa con nào cả, dù có vứt cũng không đến nỗi tàn nhẫn mà bỏ con xuống sông cho ch.ế.t đuối.
Cuối cùng ba mẹ nuôi đã nuôi tôi lớn, cho tôi đi học, nuôi tôi học đại học.
Khi tôi học lớp hai, có lần tôi cãi nhau với anh trai, anh ta mắng tôi là con của nhà người khác, bảo tôi quay về đi.
Tôi liền chạy về nhà Thái Phúc.
Đến nhà ông ta, tôi gặp một cô bé lớn hơn tôi khoảng hai tuổi, khi nhìn thấy tôi, chị ta sợ hãi kéo tôi lên sau núi ngay lập tức, còn bảo tôi dù sao thì cũng đừng trở về.
Chị ta nói họ chỉ muốn sinh con trai, sẽ rút m.á.u xương của con gái để nuôi rắn, đổi lấy con trai.
Chị ta sợ tôi không tin, còn kéo tay áo lên cho tôi xem, trên cánh tay gầy trơ xương của chị đầy những vết thương lớn nhỏ, không phải do bị đánh, cũng không phải do bị cắt mà đều là do bị cắn.
Nếu tôi quay về, họ cũng sẽ ăn thịt tôi.
Tôi sợ hãi chạy về nhà ba mẹ nuôi. Nhưng không lâu sau đó, tôi nghe nói chị gái đó đã ch.ế.t.
Người ta đồn rằng vì họ muốn sinh con trai nên nuôi một cái gì đó gọi là "đàn rắn xương m.á.u", dùng thịt và m.á.u của chị gái đó để nuôi rắn, tra tấn chị ta đến ch.ế.t. Tà thuật này sẽ giúp kiếp sau trở thành con trai.
Dĩ nhiên cái gọi là "đàn rắn xương m.á.u" đó cũng chỉ là lời đồn trong dân làng, không biết thật giả ra sao cả.
Chỉ biết rằng sau khi bỏ rơi tôi, vợ của Thái Phúc bị một căn bệnh gì đó khiến thân thể suy yếu nên không thể sinh con trai được nữa.
Từ đó về sau, tôi không còn có ý định quay về nữa.
Tôi cũng nghe nói sau khi bỏ rơi tôi, họ còn sinh thêm ba đứa con gái nữa nhưng tất cả đều được đưa đi làm con nuôi. Không giống như tôi, họ muốn dìm tôi ch.ế.t đuối ngay từ đầu.
Chị gái nhà họ Thái mà tôi gặp đã ch.ế.t, họ lại tìm lại đứa con gái út từng cho đi làm con nuôi về rồi nuôi dưỡng.
Khi tôi học đại học, lại nghe nói họ còn tìm được hai đứa con gái khác đã cho đi làm con nuôi. Vì hai người đó đã đi làm từ khi tốt nghiệp xong cấp hai nên hàng tháng phải đưa tiền về nuôi họ.
Còn về tôi, vì trước đó họ muốn dìm ch.ế.t tôi, ba tôi năm đó đã tìm đến. Họ đã thề độc không nhận tôi là con của họ trước mặt cả làng nên không tìm đến tôi để đòi báo hiếu.
Lúc đầu ba mẹ tôi nghe chuyện nhà họ mặt dày tìm hai đứa con gái khác về nuôi, còn mừng vì năm đó họ ch.ế.t cũng không thừa nhận, vậy nên sẽ không tìm đến tôi.
Nhưng không ngờ, Thái Phúc thực sự không biết xấu hổ.
Tôi từ chối nhận tổ quy tông*, Thái Phúc lại bắt đầu ép buộc về mặt đạo đức, còn tìm cán bộ thôn đến thuyết phục ba mẹ tôi.
Chú thích: "Nhận tổ quy tông" (nhận tổ quy tông / 認祖歸宗) là một cụm từ Hán Việt, có nghĩa là "nhận tổ tiên và trở về cội nguồn" hoặc "nhận lại gốc gác và quay về với dòng tộc." Thường là người con, cháu hoặc hậu duệ sẽ nhận lại tổ tiên hoặc quay trở lại với dòng tộc của mình sau một thời gian xa cách, mất liên lạc hoặc không biết rõ về nguồn gốc của mình.
Ba mẹ tôi sợ tôi về sẽ gặp chuyện gì đó, cho dù có phải báo cảnh sát cũng không để tôi đi.
Nhưng nhìn Thái Phúc và vợ ông ta trông có vẻ rất đáng thương. Hai người bệnh tật yếu ớt làm loạn, khóc lóc, la hét tôi không chịu nhận cha mẹ ruột dưới chung cư của tôi, khiến cả khu dân cư đều nhìn gia đình tôi với ánh mắt khác lạ.
Tôi nghĩ dù sao chuyện này cũng chỉ là hình thức, về quê ở vài ngày cho xong chuyện, để Thái Phúc khỏi làm loạn nữa và ba mẹ tôi không phải mang tiếng là người xấu nữa.
Khi về đến quê, tôi mới biết rằng cô con gái út mà họ tìm lại về nuôi tên là Thái Tiểu Hồng. Vì họ bắt cô ta phải nhanh chóng lấy chồng, muốn nhận nhiều tiền thách cưới* hơn nên ép cô ta lấy một người đàn ông lớn hơn mười tuổi, vừa què vừa câm.
*Tiền thách cưới còn được gọi là lễ đen, dẫn cưới, nạp tài, tiền nát tùy theo vùng miền mà có tên gọi khác nhau. Tiền thách cưới này sẽ được sử dụng vào ngày đám hỏi, gia đình nhà trai sẽ chuẩn bị các vật phẩm, tráp ăn hỏi đến nhà gái để hỏi cưới cô dâu.
Thái Tiểu Hồng đã bỏ trốn, mấy năm nay không có tin tức gì.
Tiền chữa bệnh của Thái Phúc vẫn là do họ đến làm loạn với hai đứa con gái khác mà có được.
Khi tôi đến thôn, các bác gái đang ngồi nói chuyện phiếm ở tiệm tạp hóa đầu thôn đều chê cười họ rằng trước đây không cần con gái, tra tấn con gái đến ch.ế.t để sinh ra con trai. Giờ già rồi, lại phải dựa vào con gái báo hiếu, mà còn là con gái do người khác nuôi lớn.
Thái Phúc còn vô liêm sỉ cãi lại làm cho người khác nuôi giùm con gái cũng là có bản lĩnh.
Những bác gái lớn tuổi đó đều nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm. Trong đó có một bà lão già nua, không còn răng, mặt mày nhăn nheo, tay chống gậy, nói với Thái Phúc: "Sống ch.ế.t có số, phú quý tại trời. Mày thiếu đức thiếu độ quá rồi, nếu trời đã định mày phải ch.ế.t thì cứ để số phận đưa đẩy, đừng cố làm những trò tà ma ngoại đạo nữa. Nếu không thì bệnh tật chưa phát tán, những thứ mày đang làm cũng sẽ hại ch.ế.t mày thôi."
Mặt Thái Phúc vốn vàng vọt, bóng loáng, lập tức chuyển sang đen sì. Ông ta khạc một bãi đờm đặc rồi chửi bới bà lão là đồ già không biết điều, đã không còn răng mà còn nói bậy nói bạ.
Ngay lúc hắn đang chửi, một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, vẻ ngoài kiên cường, bước ra với quyển sổ trên tay. Anh ta nhìn Thái Phúc một cái khiến ông ta hoảng sợ, rụt người lại một chút.
Bà lão kia định chửi thêm vài câu nữa nhưng thanh niên đã ngăn lại. Sau đó, bà lão thì thầm điều gì đó vào tai anh ta rồi một già một trẻ cùng nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt họ làm tôi sợ hãi, vội vàng đi tiếp với vợ chồng Thái Phúc đằng trước.
Nhà Thái Phúc rất nghèo, vẫn là kiểu nhà gạch đỏ với ba phòng cũ kỹ mà tôi đã từng ghé qua.
Vì không sinh được con trai, năm xưa vợ ông ta đã dính phải bệnh khi thực hiện nghi thức “đàn rắn xương m.á.u”, suốt nhiều năm nay phải uống thuốc, còn không thể lao động.
Hai vợ chồng sống nhờ vào cách bòn rút hai đứa con gái khác và lãnh tiền trợ cấp xã hội cho những hộ nghèo.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì trời đã chạng vạng. Tôi vừa đặt balo xuống, còn chưa kịp uống ngụm nước nào. Thái Phúc đã bắt một con gà trống từ chuồng, nói rằng sẽ đưa tôi lên núi để cúng tổ tiên.
Buổi tối mà đi cúng tổ tiên sao?
Tôi định mở miệng hỏi nhưng Thái Phúc đã cầm con gà, mặt mày ông ta vàng vọt nhưng ánh mắt đầy âm u, nói với giọng lạnh lùng: "Không phải mày đang vội đi sao? Cúng sớm hơn một chút thì mày cũng sớm được đi trước một ngày."
Ông ta biết rõ tôi không muốn ở lại đây.
Tôi đi tìm xung quanh nhà một vòng xem có nước uống không, nhưng nhận ra gần đây họ đều làm loạn ở nhà tôi, cả nửa tháng nay không có ai ở nhà, trong nhà cũng không có nước uống, thậm chí còn không có ấm để đun nước.
Tôi muốn tìm nước giếng uống nhưng phát hiện họ cũng không có đào giếng.
Thay vào đó, tôi thấy vợ Thái Phúc lấy một miếng thịt đông lạnh cứng ngắc từ chiếc tủ lạnh cũ kỹ ra, dùng thứ nước hơi vàng không biết đã để trong thùng bao lâu rồi bỏ vào trong một cái nồi loang lổ vết rỉ sét.
Gói lại cùng với nhang đèn, bỏ con gà vào và lấy từ dưới bức tường đá phía sau nhà ra một cái vại đầy dầu mỡ trông như đựng dưa cải. Không rõ bên trong có gì, tất cả đều bỏ vào một chiếc rổ tre cũ nát rồi đeo lên lưng chuẩn bị ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-tue/chuong-1.html.]
Tôi nghĩ sẽ ra tiệm tạp hóa mua nước nhưng họ lại không đi qua tiệm tạp hóa, mà đi thẳng từ sườn đồi nhỏ sau nhà vào rừng.
Thái Phúc bị bệnh, đi lại yếu ớt. Vợ ông ta còn phải thỉnh thoảng dìu ông ta.
Bà ta đã sinh cho Thái Phúc năm đứa con gái, vì muốn có con trai nên đã âm thầm phá thai không biết bao nhiêu lần, cơ thể vốn đã rất suy yếu rồi.
Sau nghi lễ tế “đàn rắn xương m.á.u”, bà ta như mất nửa mạng, chẳng còn đủ sức để nói chuyện, tôi cũng chưa từng nghe thấy bà ta mở miệng.
Giờ phải đeo chiếc rổ tre trên lưng, còn phải đỡ Thái Phúc, con đường núi khi trời tối rất khó đi, bà ta suýt ngã mấy lần.
Dù tôi rất hận họ nhưng khi nhìn khuôn mặt già nua héo úa đến biến dạng lại có vài nét giống tôi, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi nhói lên.
Cuối cùng, chỉ vì tôn trọng người bệnh, tôi đành đưa tay ra đỡ chiếc rổ tre bà ta đang mang.
Ban đầu, Thái Phúc còn không vui, không cho tôi đỡ nhưng sau khi bà ta ngã xuống đất, ông ta chỉ dặn tôi cẩn thận một chút.
Chiếc rổ tre được che bằng một miếng vải rách, không biết có phải do miếng thịt để trong tủ lạnh quá lâu không nên nó bốc lên một mùi rất lạ.
Không giống như mùi thịt thối mà giống như mùi một đống bùn thối nặng nề từ hồ ao lâu ngày.
Khi chúng tôi gần vào đến rừng, vợ Thái Phúc lấy ra một miếng vải cũ, bạc màu đến nỗi nhìn không rõ màu sắc ban đầu chỉa vào đầu tôi.
"Mày quấn vào đầu đi." Thái Phúc nhìn tôi, giọng như đang hấp hối, nói: "Để tránh tóc bị cành cây cào xước hoặc có sâu róm gì đó rơi vào tóc không lấy ra được."
Nghe đến đây, tôi sợ hãi nên đưa tay ra định nhận miếng vải.
Nhưng vợ Thái Phúc không đưa tôi mà mở ra rồi giúp tôi quấn lên đầu.
Vụ nhận lại người thân đã kéo dài ầm ĩ suốt mấy ngày nhưng tới giờ bà ta vẫn luôn im lặng, cũng không có ý gần gũi tôi.
Trong lòng tôi thấy khó chịu nhưng khi đối diện với khuôn mặt vàng vọt vì bệnh tật của bà, đôi mắt thâm lõm vào. Tôi lại mềm lòng, đành để mặc bà ta quấn lên cho mình.
Miếng vải này thật kỳ quái, khi mở ra thì có một mùi gì đó không thể diễn tả được. Khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ, khi đi vào rừng hái nấm dại, chị cả thường gặp loại nấm lớn không ăn được thì thích xé lớp áo nấm phía trên ra chơi.
Sau khi vợ Thái Phúc quấn miếng vải chặt lại lên đầu tôi, bà ta còn lấy từ chiếc vại đang mang trên lưng ra một ít dầu, thoa lên mặt tôi qua khe vải.
Cái lọ dầu đó có một mùi rất hăng tỏa ra, tôi vừa định từ chối, Thái Phúc liền vội vàng nói: "Là để đuổi côn trùng đấy, đuổi côn trùng!"
Còn vợ ông thì dùng đôi mắt ấy, nhìn thẳng vào tôi không rời.
Tôi nhận ra khi người ta bệnh tật lâu ngày, ánh mắt họ có một vẻ đáng thương khó diễn tả, khiến người khác khó lòng từ chối.
Hoặc có thể nói m.á.u mủ ruột rà đúng là thứ rất kỳ diệu.
Tôi đành mặc kệ để bà ta thoa dầu lên mặt.
Khi bà ta lướt ngón tay qua trán tôi, tôi bỗng cảm thấy rất áy náy với ba mẹ mình…
Họ đã nuôi tôi khôn lớn, biết rõ vợ chồng Thái Phúc là loại người nào. Dù bị gây áp lực từ mọi phía, thậm chí đám cưới của anh chị có bị họ phá hoại cũng không để tôi quay về.
Vậy mà trong khoảnh khắc này, tôi lại mềm lòng với hai kẻ này!
Khi vào rừng, vợ Thái Phúc lấy từ chiếc rổ tre ra vài cây que thuốc thảo mộc, đốt lên, mỗi người chúng tôi cầm một cây.
Thái Phúc nói là để đuổi muỗi rắn, dặn tôi nhất định phải cầm lấy.
Nhưng đã qua mùa sương giá rồi, làm gì còn muỗi rắn kiến?
Những que thảo mộc này khi đốt lên tạo ra khói mù mịt, mùi như đốt lá cây mục nát, lại kèm theo một thứ mùi hôi thối khiến người ta muốn nôn mửa.
Khói nóng bốc lên, những chỗ trên mặt tôi được thoa dầu bắt đầu ngứa ngáy.
Tôi muốn vứt que thảo mộc đi, nhưng Thái Phúc nói rằng ban đêm vào rừng, không chắc sẽ gặp phải thú dữ, mà thú thì sợ lửa sợ khói, dùng cái này đuổi đi cũng được.
Khi nói điều này, khuôn mặt ông ta vàng vọt, sưng tấy lại sáng rỡ lên, cười lấy lòng nhìn tôi.
Núi rừng tối đen, bóng cây dữ tợn, tràn ngập mùi thuốc tanh tưởi, tất cả tạo thành cảm giác không nói nên lời và quỷ dị.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng làm xong để còn về.
Leo qua hai ngọn núi, đi gần hai tiếng đồng hồ mới đến một khe đá lớn trong núi sâu.
Tôi mệt đến khô cả miệng, chân đau nhức, toàn thân rã rời, chỉ muốn ngồi bệt xuống như Thái Phúc và vợ ông ta.
Nơi này thật kỳ lạ, lá cây rụng chất đống lại còn có mùi thối rữa nồng nặc.
Độ ẩm rất cao nhưng mặt đất và những tảng đá lộ ra không hề có rêu hay cỏ mọc, trụi lủi và tỏa ra một luồng khí ch.ế.t chóc không thể tả.
Tôi còn tự hỏi ai lại chôn tổ tiên ở chỗ này.
Thái Phúc chỉ vào một tảng đá đen sẫm nằm trong khe đá bên cạnh, lấy con d.a.o chuẩn bị gi.ế.t gà ra đưa cho tôi, nói đó là mộ tổ tiên nhà họ Thái, bảo tôi rạch ngón tay lấy m.á.u viết tên mình lên tảng đá đen đó là được.
Tôi nghe xong lập tức muốn phản đối, tảng đá đen đó rõ ràng khác với màu sắc và chất liệu của những tảng đá bên cạnh, giống như nó mọc ra từ khe đá, sao lại là mộ tổ tiên nhà họ Thái được?
Bộ tổ tiên nhà họ Thái là thần núi sao?
Tôi cũng chưa bao giờ nghe nói phải dùng m.á.u của mình để viết tên lên bia mộ tổ tiên.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, Thái Phúc đã nắm chặt con dao, ánh đèn pin chiếu lên khuôn mặt ông ta trông thật đáng sợ, lạnh lùng nói: “Làm nhanh đi, nếu không đi về trong rừng sâu núi thẳm này thì khó lắm đấy. Mày có biết đường về không?”
Tôi chợt nhớ lại những tin đồn họ đã từng ném tôi xuống sông để dìm ch.ế.t, còn dùng mạng của con gái lớn để nuôi dưỡng cái bàn thờ xương m.á.u kỳ quái kia, mong đổi lấy một đứa con trai nên đâu phải là người tốt lành gì.
Tôi dám quay lại là vì nghĩ rằng họ già yếu không có nơi nương tựa. Thái Phúc cần tôi đổi gan để cứu mạng nên mới tìm đến tôi, chắc chắn sẽ không hại tôi.
Nhưng nếu Thái Phúc độc ác hơn tôi nghĩ thì sao?
Trong rừng sâu núi thẳm này làm sao tôi chạy thoát, ông ta còn cầm d.a.o nữa! Nhìn khuôn mặt vàng như ánh nến của Thái Phúc, tôi đành phải nhịn, nhận lấy con dao, rạch một vết nhẹ lên ngón tay, bóp m.á.u ra để viết tên mình lên tảng đá đen đó.
Nhưng vừa mới cầm bút, ông ta đã nói: “Không cần viết Thái Liễu, chỉ cần viết Trần Liễu là được rồi.”
Vậy đây coi như là nhận tổ quy tông? Không cần phải đổi họ sao?
Nhưng tôi cũng mừng vì chẳng muốn lấy họ của ông ta!
Tôi dùng ngón tay nhanh chóng viết tên lên tảng đá.
Nhưng tảng đá này cũng thật kỳ lạ, không lạnh như đá thông thường, ngược lại còn hơi mềm, không quá lạnh.
Vừa viết, tôi vừa tò mò ấn thử.
“Cô đang sờ lớp áo của đá nên nó mềm vậy đó.” Thái Phúc nói rồi quay sang một cây cổ thụ bên cạnh, c.h.é.m đầu con gà, con gà bị giữ chặt cánh, loạn xạ giãy giụa, đôi chân đạp loạn, m.á.u gà phun ra xối xả…
Khắp người tôi và tảng đá đen đều dính đầy m.á.u gà!
Mùi tanh của m.á.u lan tỏa, tôi cố gắng nén sợ, nhanh chóng lùi ra xa.
“Uống đi?” Thái Phúc đưa con gà bị c.h.ặ.t đ.ầ.u ra trước mặt tôi: “Đi một đoạn đường dài, khát rồi chứ? Uống chút đi?”
Điều kỳ lạ là, khi ông ta đưa đến gần, mùi m.á.u gà pha trộn với mùi dầu bôi trên mặt và mùi thuốc cỏ vừa nãy xông lên trở thành mùi rất ngọt ngào.
Nhưng nhìn đống lông gà dính m.á.u và hai chân con gà đang co giật, tôi vội lắc đầu, nhanh viết đại vài nét lên tảng đá đen rồi bước sang chỗ khác.
Lúc tôi đi lại xung quanh nơi đó, vợ của Thái Phúc chậm rãi tiến lên, túm lấy chân gà, cúi đầu uống liền mấy ngụm m.á.u từ cổ gà bị chặt.
Đôi mắt bà ta lõm vào vì bệnh tật nhìn thẳng vào tôi, ra hiệu tôi nên uống đi. “Có thể uống được đấy.” Thái Phúc còn đưa tay ra hiệu về phía tôi.
Thấy tôi từ chối lần nữa, ông ta mỉa mai: “Mày sống với gia đình họ Trần ở thành phố nên khinh thường cha mẹ ruột của mày rồi hả?”
Nói rồi, ông ta thầm thì gì đó với vợ ông ta rồi uống m.á.u gà ừng ực.
Tôi nhìn thân hình gầy yếu của họ trông như những con ma đói đang uống m.á.u gà dưới ánh đèn mờ ảo, nỗi sợ hãi trào dâng khắp người.
Tôi quyết định, sáng mai sẽ quay về ngay lập tức.
Họ muốn tiền, tôi có thể đưa; nếu còn tiếp tục gây rối, tôi sẵn sàng đấu đến cùng, mặc kệ miệng đời hay bị cư dân mạng đả kích, tôi sẽ kiện ra tòa!