THÁI TỬ PHI LẠI MUỐN ĐỘC PHU - Chương 6: Đông Cung Hỉ Sự
Cập nhật lúc: 2025-01-13 15:19:24
Lượt xem: 53
{06}
Ở Đông Cung mới được mấy ngày, toàn thân ta như muốn rã rời.
Thôi Thư Dương lại còn cố chấp kéo ta đi yết kiến Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng mắt sáng quắc, không giống như sắp /c_h.ế_t/, cũng không biết Chu Thừa tướng và Tứ Hoàng Tử đang vội vàng cái gì.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Thôi Thư Dương kéo ta quỳ xuống bên cạnh ông.
Hoàng Thượng dừng bút son trong tay, hỏi: "Tam nhi, có chuyện gì vậy?"
Thôi Thư Dương: "Nhi thần muốn nàng ấy làm Thái tử phi."
Hoàng Thượng: "Nàng ấy là ai?"
Thôi Thư Dương: "A Ý."
Hoàng Thượng: "A Ý là ai?"
Thôi Thư Dương: "Một tiểu thích khách."
Đại huynh, huynh nghiêm túc đấy à?
Bản năng sinh tồn thúc giục ta mau chạy trốn.
Thôi Thư Dương lại giữ gáy ta không cho ta đứng dậy.
Hoàng Thượng trừng mắt, "Sao được!"
Thôi Thư Dương: "Sao lại không được?"
Hoàng Thượng: "Nàng ta muốn mạng con đấy!"
Thôi Thư Dương: "Dù sao mạng của con cũng chỉ đáng giá ba mươi lượng."
Hoàng Thượng hoang mang: "Cái gì?"
Thôi Thư Dương hắng giọng, sửa lời: "Nàng ấy đang mang thai hài tử của nhi thần."
Ta và Hoàng Thượng: "Hả?"
Hoàng Thượng cũng không ngốc, gọi Thái y đến bắt mạch cho ta một cái là biết hết mọi chuyện.
Thôi Thư Dương vì tội khi quân bị đánh năm mươi trượng vào mông.
Hắn nằm úp sấp trên giường rên rỉ, liên tục gọi ta chăm sóc hắn.
Ta xót xa vuốt ve mái tóc rối trên trán hắn, "Đồ ngốc."
Hắn cười yếu ớt: "Vì A Ý, ta có thể làm bất cứ điều gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-tu-phi-lai-muon-doc-phu/chuong-6-dong-cung-hi-su.html.]
Ta nghi ngờ hắn: "Vậy bây giờ chàng có thể đứng dậy không?"
Hắn lập tức lại bắt đầu rên rỉ, "Không thể."
Ta vui mừng nhảy dựng lên, "Vậy ta yên tâm rồi."
Sau đó ta giật lấy lệnh bài của hắn, làm tín vật ra khỏi cung.
Sợ hắn buồn chán, trước khi đi ta còn chu đáo lấy cho hắn một nắm hạt dưa.
Ta lén lút trở về phủ Thừa tướng, báo cáo tình hình cho Chu Thừa tướng.
"Thôi Thư Dương vì muốn thuộc hạ làm Thái tử phi, chọc giận Hoàng Thượng, bị đánh năm mươi trượng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc."
Chu Thừa tướng cười ha hả, "Tốt lắm, vị Hoàng Thượng tương lai dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc, mọi chuyện dễ dàng hơn rồi."
"Nhưng trong mắt Hoàng Thượng, thân phận thuộc hạ không rõ ràng, không thể làm Thái tử phi."
Chu Thừa tướng vuốt râu nói: "Chuyện này không khó, ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi chỉ cần nhanh chóng mang thai cốt nhục của Thái tử."
Ta trở về Đông cung, Thôi Thư Dương đang đứng trước án vẽ tranh.
Ta chạy tới đỡ lấy cánh tay hắn, “Phu quân, sao chàng lại đứng dậy? Lỡ động vào vết thương thì sao?”
Nói xong ta dùng sức ấn hắn ngồi xuống.
Hắn hít một hơi lạnh, bật dậy khỏi ghế.
Ta không khỏi vui vẻ, quay đầu bỏ chạy.
Hoàng Thượng cưng chiều hắn vô độ, hắn hồ đồ như vậy cũng chỉ bị đánh nhẹ vài cái, còn chưa bằng ta bị đánh hồi còn ba tuổi.
Đêm xuống, hắn muốn nằm ngủ luôn, bị ta cưỡng ép lôi dậy.
Nhưng thấy hắn ít nhiều cũng bị thương, ta không đến mức hành hạ quá đáng.
Hắn nằm liệt trên giường, dò hỏi ta: "A Ý tối nay nhiệt tình quá mức, khiến vi phu có chút bất an."
Ta thành thật trả lời: "Cần gấp một đứa bé."
Hắn mở một mắt nhìn ta, "Tại sao?"
Ta ngáp một cái, "Xem chàng có bị bất lực không."
Thôi Thư Dương: "Ồ?"
Tiêu đời, cái miệng không đáng tin cậy của ta!
Tối nay lại mất ngủ rồi!