Thái Tử Phi Không Có Não Yêu Đương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-17 19:59:23
Lượt xem: 254
Khi thứ mình tha thiết ước ao bỗng chốc trở nên dễ dàng có được, người ta thường đánh mất lý trí.
Ta đắm chìm trong sự dịu dàng giả tạo của chàng, mà không hề nhận ra ý cười nơi đáy mắt chàng, chưa bao giờ dành cho ta.
Cho đến khi uống cạn chén rượu hợp cẩn đã bị hạ độc, ta vẫn ngây ngô cho rằng đó chính là hạnh phúc.
Một ngày tốt lành
Cho đến khi đau đớn như bị vạn mũi d.a.o đâm, kêu trời không thấu, ta mới bừng tỉnh.
Chàng mặc long bào, tay nâng niu một chiếc túi gấm bằng vải thô như đang nâng niu bảo bối. Hoa văn trên túi gấm đã phai màu, chắc hẳn là do chủ nhân ngày ngày nâng niu, nhìn vật nhớ người.
Tiêu Minh Ấp điên cuồng, vừa khóc vừa cười: "Nếu không phải nàng xen vào chuyện bao đồng, ta và A Nguyệt vẫn đang ở thôn Ngưu Sơn, sống cuộc sống vợ chồng son, nam canh đồng, nữ dệt vải! A Nguyệt của ta cũng sẽ không một xác hai mạng, âm dương cách biệt!"
"Lý Nguyên Anh, nàng chính là tai họa!"
Ta đau đớn đến mức nôn ra máu, muốn níu lấy vạt áo chàng để giải thích.
Không! Không phải như vậy!
Thế nhưng, chàng lại đá văng tay ta, ngồi xổm xuống, ghé sát tai ta, thốt ra những lời lẽ tàn nhẫn: "Nàng đã hủy đi ngôi nhà của ta và A Nguyệt, vậy thì hãy để Ninh Quốc Công phủ chôn cùng! Nàng đã hại c.h.ế.t con của ta và A Nguyệt, vậy thì hãy để con của nàng chôn cùng!"
4.
Giật mình tỉnh giấc, ta nhận ra bản thân đang đứng ở thôn Ngưu Sơn.
Giấc mơ đó quá đỗi chân thật, chân thật đến mức nỗi đau đớn đó dường như vẫn còn in hằn trên cơ thể ta.
Cảm giác như một đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu ta.
Ta vốn không tin vào quỷ thần, cho đến khi ta nhìn thấy Tiêu Minh Ấp - gã chăn trâu, và thôn nữ đang mang thai bên cạnh chàng.
Nói thật lòng, Tiêu Minh Ấp không phải là một người chồng tốt.
Hậu cung Đông cung, không thiếu những phi tần được chàng sủng ái, thậm chí còn có cả Lưu trắc phi, người chia sẻ sủng ái ngang hàng với ta.
Chàng am hiểu đế vương chi đạo, khéo léo để ta và Lưu trắc phi kìm hãm lẫn nhau.
Nhưng dù sao, chàng cũng là phu quân của ta.
Lúc chàng mới mất tích, Hoàng thất, nhà mẹ đẻ của ta, đều dốc hết sức lực đi tìm kiếm chàng, cho đến tận bây giờ.
Hai năm đầu tiên sau khi Thái tử mất tích, chưa một giây phút nào ta hy vọng chàng còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-tu-phi-khong-co-nao-yeu-duong/chuong-2.html.]
Nhưng bây giờ, sống hay chết, dường như cũng không còn quan trọng nữa.
May mắn thay, hai đứa con trai sinh đôi của ta rất được Hoàng thượng yêu thích. Bất chấp lời can ngăn của quần thần, muốn người lập người khác làm Thái tử, người vẫn đặt tên cho hai đứa trẻ là Thừa Trạch, Thừa Uyên, mang theo bên cạnh, tự mình nuôi dạy.
Cả ta cũng được sủng ái, thân là chính phi của Thái tử, mọi người đều nể mặt ta.
Kể cả Lưu trắc phi, người ban đầu vênh váo tự đắc, giờ đây cũng phải cụp đuôi làm người.
Từ một kẻ hầu hạ Tiêu Minh Ấp, nàng biến thành kẻ hầu hạ ta.
Hiện tại, ta chính là trụ cột của Đông cung.
Đã không có Tiêu Minh Ấp, ta có thể sống tốt hơn trước kia.
Vậy thì tại sao ta phải để chàng trở về?
Ta biết, mẫu tộc của Lưu trắc phi cũng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tiêu Minh Ấp.
Vì vậy, lần này ra ngoài, ta lấy cớ là đi thăm ngoại tổ mẫu ở Đại Đồng phủ.
Sau khi trở về kinh thành, ta lập tức vào cung.
Hoàng thượng lâm bệnh.
Nói là phong hàn, nhưng đã nằm liệt giường nửa tháng nay. Dù thái y đã dốc hết sức chữa trị, nhưng bệnh tình vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.
Nhìn thấy ta, Hoàng thượng tỏ vẻ hiền hòa, không ngừng khen ngợi Thừa Trạch thông minh lanh lợi.
"Thừa Trạch là một đứa trẻ ngoan, trẫm rất kỳ vọng vào nó!"
Lời nói của Hoàng thượng tuy đời thường, nhưng lại khiến lòng ta dậy sóng.
Nếu như ta thật sự làm theo giấc mơ, báo tin tức của Tiêu Minh Ấp cho Hoàng thượng vào lúc này, thì tuyệt đối sẽ không được nghe những lời này!
Ta cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt: "Đều là nhờ Hoàng thượng dạy bảo."
Sau khi hỏi han xong, Hoàng thượng cũng mệt mỏi, phẩy tay cho ta lui xuống.
Trở về Đông cung, ta viết một bức thư mật, lệnh cho ám vệ gửi đến tay phụ thân và huynh trưởng.