Thái Tử Gia Cuối Cùng Cũng Yêu Tôi - Chương 4.1-5.1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 20:45:20
Lượt xem: 547
Bà Cố vội vàng chạy lên tầng, tôi cũng đi theo.
Trong căn phòng tối đen, Cố phu nhân kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chiếu xuống, trước cửa sổ sát đất, có một người đàn ông ngồi trên sàn nhà.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên mái tóc đen nhánh của anh ta, chiếu xuống trước mắt một bóng ma.
Anh ta đưa lưng về phía chúng tôi, không hề có phản ứng gì với tiếng vang của người tới.
Bóng lưng thon gầy, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi biết, anh ta không phải đang tìm kiếm ánh sáng, anh ta chán ghét ánh sáng. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi lên ngồi xuống bên cạnh anh ta:
"Thì ra là một chàng trai xinh đẹp, nhìn thấy anh khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn."
Tôi biết lời nói của tôi không có tác dụng quá lớn. Nhưng ánh mắt của anh ta thoáng chuyển hướng sang tôi.
Động tác nhỏ bé này đã khiến bà Cố mừng đến phát khóc, bà ấy đứng ở đó, ra hiệu tôi tiếp tục. Mà tôi không còn hành động nào nữa.
Tôi chỉ cùng anh ta sánh vai ngồi trên sàn nhà, ngồi từ buổi sáng đến buổi chiều, hẳn đến khi hoàng hôn buông xuống.
Bụng của tôi không đúng lúc kêu lên một tiếng.
Anh ta nhìn cái bụng xẹp xuống của tôi, bất giác nở một nụ cười khó phát hiện.
Bữa ăn hoa lệ nhanh chóng được bày ra trước mặt chúng tôi.
Tôi ngượng ngùng mở miệng: "Làm sao bây giờ? Tôi không biết dùng những dụng cụ này."
"Đồ ngốc."
Anh ta chậm rãi nói ra chữ này, cuối cùng cũng đã thực hiện hành động đầu tiên trong ngày.
Anh ta giúp tôi cắt thịt bò bít tết, đưa dĩa vào tay tôi.
Tôi cười lớn: "Anh ăn cùng tôi được không? Lần đầu tiên tôi ăn món này, có hơi hồi hộp."
Tôi xiên một miếng bít tết đặt lên miệng anh ta.
Anh ta dùng cặp mắt màu đen không có chút tức giận kia, lẳng lặng nhìn tôi.
Thời gian quá lâu, tay của tôi bắt đầu run rẩy.
Khi tôi cho rằng mình thất bại, anh ta lại chậm rãi mở miệng.
Cố phu nhân trực tiếp che mặt khóc oà lên.
Sau đó tôi dỗ Cố Thương đi ngủ, từ đó Cố phu nhân kiên quyết không cho tôi rời đi.
Bà ấy nói con trai của bà ấy đã ba ngày không ăn cơm, ba ngày không ngủ.
Từ sau khi tự sát được cứu trở về, liền không có chút mong muốn được sống nào.
Bà ấy dùng hết mọi cách, tìm rất nhiều bác sĩ, đều vô ích.
Bà ấy cầu xin tôi tiếp tục trợ giúp con của mình.
Tôi cứ như vậy ở lại Cố gia.
Tôi ngày đêm không rời Cố Thương nửa bước, càng không ngừng nói cho anh ta biết tôi thích anh ta, không ngừng dùng cái ôm chứng minh có một người rất yêu anh ta.
Cuối cùng Cố Thương cũng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không thể học tập, xã giao bình thường.
Bà Cố bảo tôi làm vị hôn thê của Cố Thương, hứa hẹn chúng tôi sau sinh nhật 20 tuổi của Cố Thương, sẽ chính thức đính hôn cho chúng tôi.
Tôi nói không cần, cho dù là vì báo đáp ơn giúp đỡ của Cố thị, tôi cũng sẽ hết sức chiếu cố Cố Thương thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-tu-gia-cuoi-cung-cung-yeu-toi/chuong-4-1-5-1.html.]
Nhưng bà Cố sợ tôi hối hận, sợ tôi rời đi, muốn dùng danh nghĩa "vị hôn thê" trói tôi lại.
Tôi cũng không thể rời đi nữa.
Chương 5
Cố Thương không thích tôi mặc áo caro.
Nhưng áo ca rô thật sự rất thực dụng.
Lúc ở nông thôn, áo ca rô bẩn cũng không dễ nhìn ra.
Đêm nay, chiếc áo kẻ sọc màu đỏ đen đã che đậy vết bẩn trên cơ thể tôi rất tốt.
Ngay cả Cố phu nhân cũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi.
Tôi vốn muốn lặng lẽ trở về phòng ngủ, nhưng bà ấy lại gọi tôi lại:
"Tiểu Hạ, chúng ta nói chuyện đi."
"Được." Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bà ấy.
"Tiểu Hạ, tháng sau Cố Thương đã tròn 20 tuổi rồi."
Bà ấy nói xong, lẳng lặng nhìn về phía tôi, chờ phản ứng của tôi.
Nhưng tôi đau quá, chỉ cắn răng nhịn đau đã hao phí tâm sức rất lớn, lúc này thật sự không có tinh thần đi phỏng đoán ý tứ trong lời nói của bà ấy.
"Vâng." Tôi lễ phép đáp.
Bà ấy không đợi được phản ứng mình muốn, tự mình nói tiếp:
"Dì từng đồng ý với con, chờ Cố Thương qua sinh nhật 20 tuổi, sẽ đính hôn với con. Khi đó, ngay cả Cố Thương có thể sống đến 20 tuổi hay không cũng không biết..."
Bà ấy nói xong liền muốn rơi lệ.
Nhưng tôi càng không hiểu ý tứ trong lời nói của bà ấy.
Bà ấy đành phải tiếp tục nói:
"Bây giờ Cố Thương đã sống khỏe mạnh, hơn nữa càng ngày càng ưu tú. Người tìm chú con muốn kết thân ngày càng nhiều, đều là những gia đình có uy tín ở Bắc Kinh, cho nên Tiểu Hạ, con xem..."
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Đêm nay mọi người hình như đều không hẹn mà cùng bảo tôi nhường vị trí này.
"Dì, cháu chưa bao giờ muốn làm vị hôn thê của Cố Thương, bây giờ anh ấy có lựa chọn tốt hơn, cháu sẽ chủ động rời đi."
Cố phu nhân nắm lấy tay của tôi rơi lệ: "Tiểu Hạ, con là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Nếu không có con, dì thật sự không biết bốn năm nay phải làm sao. Con yên tâm, dì nhất định sẽ bồi thường đầy đủ kinh tế cho con."
Tôi nhẹ nhàng gạt tay bà ấy ra: "Dì, cháu không cần bồi thường kinh tế, coi như bốn năm nay, cháu trả lại ân tình của Cố thị năm đó đi."
Bà Cố hết sức hài lòng với cuộc nói chuyện tối nay, bà ấy bảo tôi dùng phương thức tự nhiên nhất để rời khỏi nhà họ Cố, đừng để ảnh hưởng quá lớn đến Cố Thương.
Tôi đồng ý.
Dù sao Cố Thương nhìn tôi không vừa mắt cũng rất lâu rồi.
Tôi rời đi, hẳn là anh ta sẽ rất vui.
Ban đêm, nhiệt độ cơ thể quen thuộc lại hiện lên phía sau lưng.
Tôi nhíu mày oán trách: "Cố Thương, mùi rượu trên người anh nồng quá."
Anh ta hình như rất mệt mỏi, giọng nói lộ ra vẻ ủ rũ: "Quá mệt mỏi, không muốn tắm rửa."
Giọng nói khàn khàn lại ngây thơ, khiến người ta nhớ tới Cố Thương năm 16 tuổi, mặc dù không có ý chí sống, nhưng trong suốt đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.