Thái nữ điện hạ thành thân cùng đệ đệ song sinh của ta - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:52:44
Lượt xem: 32
Ngay khi đám thị vệ tách khỏi, một nhóm ám vệ lập tức xông tới cứu viện. Chỉ chưa đầy một khắc, Mộ Thiên Tư đã thoát khỏi đám thích khách bao vây mà đuổi theo hướng Mộc Lâm bị bắt đi. Chỉ có điều, khi đuổi đến một kỹ viện liền không thấy dấu vết đâu nữa, chỉ gặp nhóm thị vệ cùng vài ám vệ cũng đang tìm kiếm.
“Tại sao không thấy dấu vết nữa? Nếu không tìm được A Lâm, bổn cung đem các ngươi đều chôn tại đây!”
Đám thị vệ đều không dám chậm trễ, chia nhau đi lục soát. Mộ Thiên Tư thất thần lẩm bẩm. “Chắc chắn là có mật đạo…” Ánh mắt nàng lóe lên một tia lạnh lẽo, phân phó một ám vệ còn lại đi theo mình. “Lôi ma ma của kỹ viện này ra đây cho bổn cung.”
Vậy nhưng đám thị vệ còn chưa kịp rời đi, một nam nhân lòe loẹt tiến đến, bộ dạng diêm dúa lẳng lơ, mùi phấn hương trần tục lập tức bao trọn không khí xung quanh, đôi mắt hồ ly chớp động, dường như muốn ngã vào Mộ Thiên Tư.
“Vị đại nhân này, là đang tìm nô gia sao?” Y dùng quạt che miệng cười, thanh âm trầm trầm, nhẹ nhàng như nước, một ngón tay vươn tới, muốn chạm đến lọn tóc của nàng.
Mộ Thiên Tư nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lão hồ ly trước mặt khiến y bất giác dừng lại, ngón tay hơi run rẩy giữa không trung.
“Ngươi biết bổn cung là ai, còn ở đây làm bộ làm tịch?”
Nụ cười trên môi y càng sâu, “Ngài nói gì vậy, tới đây thì đều là khách nhân của nô gia. Nô gia nhất định hầu hạ ngài chu toàn!”
“Được,” Mộ Thiên Tư cười nhẹ, “Đã như vậy, hôm nay bổn cung muốn ma ma đích thân hầu hạ bổn cung.”
“Đại nhân ngài nói đùa rồi, lão nam nhân như nô gia sao dám mạo phạm ngài, hay là để nô gia gọi…”
“Bổn cung chính là thích nam nhân già. Đưa y lên lầu!”
Nam nhân bị đưa lên lầu, cực kỳ thu hút sự chú ý. Y vừa bị kéo đi vừa la hét, Mộ Thiên Tư lại không bận thương xót, trực tiếp để thuộc hạ ném y vào phòng. Y vừa tiếp đất, miệng đã không ngừng khóc lóc, bày ra bộ dạng đáng thương.
“Đại nhân, ngài tha cho nô gia đi. Nô gia không còn trẻ nữa, không thể…”
“Nói! Mật đạo của các ngươi ở đâu? Dẫn đến nơi nào?” Nàng hung ác bóp cằm của y, cái cằm trắng nõn liền đỏ lên.
“Đại nhân đang nói gì vậy? Nô gia không biết ngài đang nói gì…”
“Thanh lâu này là sản nghiệp của tam tỷ, Mộc công tử biến mất ở nơi này, ngươi còn dám giả vờ giả vịt với bổn cung?!” Mộ Thiên Tư tức giận đến mức bật cười, ánh mắt hung ác nhìn y, quả thực không giống ngũ công chúa điềm tĩnh thường ngày. Nàng lấy ra một con d.a.o nhỏ, áp lên mặt nam nhân. “Lưỡi d.a.o này có tẩm độc, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng khiến da thịt ngươi thối rữa không có cách chữa trị. Suy nghĩ cho kĩ.”
“Ngũ… ngũ điện hạ… Ngài tha mạng cho nô gia… Nô gia…”
“Nói!”
“Mật đạo… Mật đạo dẫn đến Ngưng Hương các phía tây kinh thành… Đường đi… Đường đi…”
“Mau dẫn đường!” Mộ Thiên Tư hung hăng xách áo y đứng dậy. “Nếu dám giở trò, bổn cung khiến ngươi sống không bằng chế.t!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-nu-dien-ha-thanh-than-cung-de-de-song-sinh-cua-ta/chuong-3.html.]
Nam nhân sợ hãi bò dậy, mở ra cánh cửa mật đạo lại bị Mộ Thiên Tư đá vào trong, phân phó một vài người đứng canh cửa mật đạo, còn lại cùng nàng đi vào bên trong. Khuôn mặt nàng lúc này giống như hung thần ác sát, lỡ như y có hành động đáng ngờ, khẳng định là sau này sẽ chế.t không tử tế. Tam điện hạ cũng thật to gan, lại đi chọc giận vị diêm vương sống này. Cái mạng già này của y dù có chế.t thì cũng phải giữ lại khuôn mặt nguyên vẹn!
Nhìn bước chân run rẩy của nam nhân, Mộ Thiên Tư sốt ruột liền nhấc cổ áo của y lên, bắt y chỉ đường rồi nhanh chóng lôi đi, khuôn mặt lão mỹ nhân lúc xanh lúc trắng, chỉ sau một hồi đã tìm thấy cửa ra.
Nam nhân bị ném cho đám cận vệ của nàng, còn nàng một mình xông vào Ngưng Hương các.
.
Phía bên trong, ta giận dữ nhìn vị tam công chúa trước mặt, y phục sớm đã không còn nguyên vẹn, đôi mắt ngập nước. Ta bị dồn vào một góc, cảm giác ghê tởm tới mức muốn nôn mửa, trên tay cầm chặt con d.a.o nhỏ, là thứ mà Mộ Thiên Tư đã tặng cho ta để phòng thân, nhưng lúc này ta lại phải dùng để áp lên cổ. Còn tam công chúa, khuôn mặt đỏ bừng đang cố nhào về phía ta. Nàng ta cố tình hạ thuốc khiến ta cảm thấy nóng bức, trong đầu đã muốn nổ tung.
“Mộc công tử, bổn cung để ý tới ngươi là phúc khí của ngươi. Dù ngươi cùng ai thì ngươi cũng sẽ trở thành hoàng phu đứng trên vạn người không phải sao? Bổn cung hứa sau này sẽ độc sủng ngươi…”
“Mau cút ra! Bằng không ta sẽ chế.t tại đây!”
“Đừng sợ! Sẽ không đau…”
Mắt thấy tam công chúa sắp nhào tới, ta nhắm chặt mắt, lưỡi d.a.o mạnh mẽ miết vào da cổ non mềm. Cảm giác đau nhức truyền đến từ lưỡi sao sắc lạnh giữ cho ta thanh tỉnh đôi chút, nhưng trước khi ta kịp cắt thật sâu, cánh cửa sau lưng tam công chúa bị đá văng, bóng dáng của Mộ Thiên Tư lập tức lọt vào mắt ta. Trái tim đang căng thẳng sợ hãi của ta dường như muốn ngừng lại. Nhìn thấy tình cảnh bên trong, đám cận vệ đều ăn ý mà quay mặt đi.
Tam công chúa ngẩn người, dù khắp người nóng rực vẫn phải cố mở to mắt nhìn người trước mặt.
“Tam tỷ, thật trùng hợp.” Mộ Thiên Tư lạnh lùng cười. “Muội đưa Mộc công tử ra ngoài chơi không may bị lạc, trùng hợp lại ở chỗ của tỷ…”
Tam công chúa nuốt khan, không thể trốn thoát khỏi ánh mắt đáng sợ như diêm vương sống của Mộ Thiên Tư. Bình thường ngũ muội này của nàng thường tỏ ra ôn hòa, nhưng tâm tư lại tàn nhẫn kín đáo…
“Cảm ơn tam tỷ chiếu cố Mộc công tử, đến giờ ta phải đưa công tử về rồi, nếu không quốc công gia nhất định sẽ không để yên.” Nàng bỗng cười nhẹ, nhưng ý cười chẳng lan tới đáy mắt. “Tam tỷ phát sốt rồi, muội cho người đưa tam tỷ về cung.”
Truyện được viết bởi Ngu Yêu muội muội và cập nhật hằng ngày. Xin hãy iu thương muội nha các vị tỷ tỷ xinh đẹp :>
Nói xong liền tiến đến cởi áo choàng lên người ta, dịu dàng đỡ ta dậy. Mùi hương quen thuộc của nàng nhanh chóng bao phủ lấy ta, khiến ta cảm thấy giống như vừa trải qua 3 kiếp, cả người mềm nhũn run rẩy, không nói thành lời.
“Biết rồi, đừng sợ, ta ở đây.” Mộ Thiên Tư nhẹ giọng an ủi ta, đưa cho ta thuốc giải rồi mang ta rời khỏi Ngưng Hương các. Trên đường ngồi xe ngựa về, ta mới có thể định thần lại một chút, ấm ức mở lời.
“Ta không còn trong sạch nữa. Ngày mai toàn bộ kinh thành sẽ biết ta đã thất thân, sao có thể…”
“Hoang đường! Đêm nay chàng đã ở với ta, sau này chỉ có thể gả cho ta.”
“Trên cổ ta…”
“Đều là ta làm. Ta không biết tiết chế, xin lỗi chàng…”
Ta ngơ ngác nhìn nàng, nước mắt không nhịn được mà trào ra. Ta không dám tin nàng lại cố chấp đến vậy, trực tiếp thừa nhận việc mà nàng không hề làm. Mà cơ thể bị vấy bẩn này của ta khiến ta không biết nên làm sao để tiếp tục đối diện với nàng nữa.