Thạch Đầu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-15 12:35:53
Lượt xem: 1,373
Ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt khiến Bạch Uyển Đình chói mắt phải mở ra. Nàng ta nằm trên giường lớn, cảm giác đau đớn trên vai đã biến mất.
“Người đâu?” Bạch Uyển Đình khàn giọng hỏi
“Bạch thượng thần đã tỉnh rồi?” Một cung nữ quỳ bên giường vui mừng reo lên.
“A Thần…không, Bạch Đế đâu rồi?” Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn khắp đại điện.
“Để nô tỳ đi bẩm báo ngay.” Ngay lập tức bóng dáng của tỳ nữ thân cận chạy vụt đi. Tin tức này đến tai Bạch Đế, chắc hẳn ngài ấy sẽ vui mừng lắm.
Cố Thần rất nhanh chóng đến đây, đi cùng còn có Ti Mệnh tinh quân nữa.
Nhìn vết thương trên vai của Bạch Uyển Đình đã khép lại, Ti Mệnh vuốt nhẹ hàm ria mép, cười cười: “Có hiệu quả rồi, chúc mừng Bạch thượng thần, chúc mừng Bạch Đế.”
Nghe câu chúc mừng của Ti Mệnh bên tai, Cố Thần quắc mắt liếc hắn một cái sắc lẹm, sau đó quay sang Bạch Uyển Đình dỗ dành vài câu: “Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, mọi chuyện đã ổn rồi.”
“A Thần, chàng có thể ở lại với thiếp được không?” Bạch Uyển Đình điềm đạm hỏi
“Ta còn có việc, mấy hôm nữa sẽ đến thăm nàng.” Cố Thần đứng dậy, sự lạnh nhạt trên người hắn tỏa ra rõ rệt.
Hắn cảm thấy mình không thể đối mặt với Bạch Uyển Đình.
Ti Mệnh đi theo sau đến bàn đá ngồi xuống, ngón tay vân vê hàng ria mép, rót cho hắn một chén rượu, cảm thán: “Ngài đã đưa ra quyết định rồi, giờ muốn hối hận sao?”
Cố Thần đứng dưới bóng cây tử đằng, dốc cạn chén rượu vào bụng: “Hối hận à, trên đời này có từ hối hận không?”
“Tất nhiên là không, là thần tiên hay người phàm thì cũng không thể vượt qua được hai chữ giá như.”
“Vậy thì ta không hối hận.” Cố Thần dập mạnh chén rượu xuống nền đá, xoay người bỏ đi.
Bạch Uyển Đình khỏe lại rất nhanh, dường như còn tốt hơn trước kia, nàng ta nhẹ nhàng hành lễ trước mặt Cố Thần.
“Nàng nên tĩnh dưỡng thêm.” Cố Thần không vui đỡ nàng ta đứng dậy.
“A Thần, thiếp rất tốt.” Bạch Uyển Đình nép vào người Cố Thần như chim nhỏ.
“Hôn sự của chúng ta, có phải nên cử hành rồi không, thời gian vừa qua vì thiếp mà đã phí phạm rất nhiều rồi, thiếp không muốn chờ thêm nữa.” Bạch Uyển Đình nhỏ nhẹ nói.
Cố Thần giữ đầu vai nàng ta, nhăn mi nói: “Ta còn chút việc cần giải quyết, chuyện đó sau này hẵng nói.”
Bạch Uyển Đình nhận ra sự kháng cự trong ánh mắt của hắn, cắn môi nhu nhược: “A Thần, chàng có chuyện gì có thể nói với thiếp được không? Đừng như vậy mà!”
Cố Thần thấy đau đầu, hắn không muốn đôi co chuyện này với Bạch Uyển Đình, uyển chuyển dỗ dành vài câu rồi rời đi.
Ti Mệnh đang ngồi đánh cờ dưới tán cây trong Linh Tê Uyển, nhìn thấy bóng dáng uể oải của Cố Thần đi đến, cười khẽ: “Bạch Đế mà cũng có lúc u sầu thế này sao?”
Cố Thần bần thần đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía mặt hồ màu tím lịm: “Ti Mệnh, ngươi nói xem, ta làm như vậy là đúng hay sai, mà sao trong lòng mình lại bứt rứt khó chịu thế này?”
Ti Mệnh cầm quân cờ bỏ vào hũ, đứng dậy sóng vai cùng Cố Thần: “Ngài nói là việc ngài kéo dài hôn sự với Bạch thượng thần, hay là chuyện hy sinh Tang Tang?”
Cố Thần im lặng không nói, Ti Mệnh lại cười, ống tay vung lên, mặt nước loang loáng phẳng như gương, dần hiện lên hình bóng mờ ảo.
“Tang Tang, cái người này ngài đừng để trong lòng nữa, tiểu nha đầu đó ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện rồi, nàng ấy là cam tâm tình nguyện giúp ngài.”
Cố Thần giật mình, nhìn hình ảnh Tần Tang hiện lên trong mặt hồ mờ ảo.
Hắn nhìn thấy cảnh Tần Tang đang quần quật làm việc để kiếm bạc nuôi hắn những ngày mình còn ở phàm giới.
Hắn lại thấy Tần Tang ôm hai bộ hỉ phục đỏ rực nâng niu cất trong rương như bảo vật.
Hắn còn thấy được, hóa ra Tần Tang đã bắt gặp hắn và Bạch Uyển Đình ôm nhau đêm đó dưới bóng trăng.
Hắn thấy Tần Tang không hề ngủ, nàng chỉ giả vờ say rượu mà thôi, đợi đến khi hắn quay lưng đi lại nhổm dậy mở chiếc rương ra, ôm bộ hỉ phục trằn trọc cả một đêm.
Cuối cùng hắn thấy Tần Tang khóc, nàng nằm trên cây nghe hai cung nữ nói chuyện, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Vậy mà Tần Tang chẳng hề nói với hắn tiếng nào, lần cuối ấy, nàng còn nắm tay hắn, đi theo hắn, cười với hắn.
Nàng có thể đánh hắn, chửi hắn, bỏ hắn mà đi.
Nhưng nàng lại ở lại đây, để mặc bản thân mình cho hắn định đoạt.
***
Tần Tang đã trở về ngôi nhà tranh đó.
Cơ thể của nàng càng ngày càng yếu, cảm tưởng nặng nề đến mức không thể nhấc mình lên được.
Tần Tang biết thời gian của mình sắp hết rồi. Nàng lôi một chiếc ghế gỗ nhỏ cùng cái rương chứa bảo vật của mình ra ngoài bờ hồ, dùng khăn lau một lượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thach-dau/chuong-3.html.]
Này là kiếm gỗ đào và kính chiếu yêu mà sư phụ để lại cho nàng, đã bao lâu rồi nàng không còn đụng tới nữa.
Dưới đáy rương là hai bộ hỉ phục đỏ rực, nó lặng lẽ nằm đó, không nghĩ là mình còn có cơ hội để ướm lên người một ai đó nữa.
Tần Tang mỉm cười vuốt ve chúng, nàng chôn thanh kiếm gỗ và kính chiếu yêu xuống đất, còn rương hỉ phục này thì châm lửa đốt lên.
Đời này Tần Tang không có cơ hội để làm lễ bái đường thành thân với người đó nữa rồi.
Tần Tang mỉm cười, ngồi bên bờ sông, nhìn đốm lửa tàn dần như sinh mệnh của nàng vậy.
Cháy hết rồi, mọi thứ cũng chấm dứt rồi. Tần Tang hài lòng nhắm mắt lại.
***
Cố Thần điên rồi!
Ti Mệnh đã nghĩ như thế.
Từ sau hôm y kể cho hắn nghe chuyện của Tần Tang dưới phàm trần, Thiếu Hạo Bạch Đế ổn trọng bao lâu nay lại như phát điên vậy.
Hắn đập vỡ bàn ngọc thạch hoa sen, miệng phun ra một búng máu, ngã xuống nền đá cẩm thạch.
Ngày Thiên Đế ban hôn, Thiếu Hạo Bạch Đế cũng chẳng có mặt ở trên đài Kim Vân để tiếp nhận.
Cũng ngay trong ngày hôm đó, cái điện nhỏ nằm khuất bóng trong Thiên Hạo cung đã bị đập nát.
Cung nữ nói, do chính tay Cố Thần một chưởng đánh vỡ tan tành.
Bạch Uyển Đình sợ hãi, nàng ấy nhìn một màn trước mắt mà khóc ngất, trong miệng chỉ gọi đi gọi lại hai tiếng: “A Thần…”
Mà đối phương dường như không hề nhìn thấy, ánh mắt hắn vô hồn, như chìm vào một thế giới ảo mộng nào đó xa xôi hoang lạnh.
Từ đó trở đi, Thiên Hạo cung đóng cửa suốt trăm năm.
Vị thượng thần như hoa kia mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, rốt cục không nhịn được, chỉ đành viết một bức thư dài gửi đi, sau đó quyết tuyệt lên kiệu hoa cùng Nam Du thần quân ở sông Nguyệt.
Ti Mệnh vuốt ria mép lắc đầu, hà cớ gì phải như vậy.
Một trăm năm lại trôi qua.
Nhìn vò rượu hoa quế đượm mùi ủ trong đất, Ti Mệnh tặc lưỡi. Thật đáng tiếc.
Dù gì cũng là nhận sự nhờ vả của người, y không thể không hi sinh bình rượu này để làm quà gặp mặt được.
Đã một trăm năm, sỏi đá cũng hóa thành đất bùn, không nghĩ đến vị Bạch thượng thần đã xuất giá bao lâu kia, giờ này ngỏ lời nhờ y hỏi thăm người đã đóng cửa bế quan ở Thiên Hạo cung đó.
Hơn hai trăm năm, không biết vị đế quân uy lẫm ngày ấy bây giờ ra sao rồi.
Mỹ nhân thở dài, hai tay dâng lên bình rượu thơm, cúi đầu nhờ cậy: “Ti Mệnh tinh quân, làm phiền ngài chuyển lời giùm ta, năm tháng dài đằng đẵng như vậy, chàng ấy đã nguôi ngoai hay chưa?”
Thiên Hạo cung vẫn đóng cửa im ỉm.
Ti Mệnh cực chẳng đã phải thi triển phép xuyên phóng đi vào trong nội điện.
Cung nữ Chúc Vân vẫn cần mẫn quét tước ngoài sân. Cảnh vật có phần tiêu điều hơn xưa.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Chỉ riêng dưới gốc cây tử đằng lại chẳng hiểu sao có một tảng đá lớn lấp lánh ánh vàng.
Cố Thần ngồi khoanh chân dưới gốc cây, trước mặt là bàn ngọc để bình rượu trắng, hắn mặc giá y đỏ thắm đã cũ kỹ, bàn tay vuốt ve lên mặt đá đầy ân cần trìu mến.
“Bạch Đế, có ngại nếu thêm người chung vui không?”
Y giơ hai bình rượu hoa quế lên, khom lưng tươi cười.
Cố Thần dường như đã bình tâm trở lại, hắn giơ tay mời, sau đó quay lại nói với tảng đá trước mặt: “Nhà mình có khách ghé thăm.”
Ti Mệnh tủm tỉm nhìn Cố Thần nói: “Phải nói một tiếng chúc mừng quân.”
Cố Thần không đáp lại Ti Mệnh, chỉ lặng lẽ rót ra ba chung rượu ngọc, một hơi cạn sạch.
Một trăm năm vật vờ đau khổ, lại một trăm năm rong ruổi khắp nơi, y làm sao không biết hắn lật tung đất trời chỉ để tìm lại thứ mà mình đánh mất.
Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Vậy thì có hề chi, miễn là Cố Thần hài lòng, người làm bạn hữu lâu năm như y cũng không muốn vạch trần ra nữa.
Hai người một đá, cứ vậy lẳng lặng ngồi dưới gốc cây tử đằng thưởng rượu.
(Hết)