Tể Tướng Ốm Yếu Đã Lên Kế Hoạch Kết Hôn Từ Lâu - Chương 8: Không có bài học
Cập nhật lúc: 2025-03-28 14:17:31
Lượt xem: 36
Giọng điệu của Thẩm Đình Tư không lạnh không nóng, nhưng lại khiến người ta vô cớ run rẩy.
Bà lão sắc mặt âm trầm, mím môi lạnh lùng nhìn Thẩm Đình Tư đang tiến đến.
Những người hầu ban đầu đang khống chế Văn Lệ Thư thấy Thẩm Đình Tư tới, đều sợ hãi đến mức buông lỏng nàng ra, nhưng vẫn khiến Văn Lệ Thư không có cơ hội trốn thoát.
Văn Lệ Thư bị đè xuống một lúc lâu, tay chân đều tê dại. Khi nàng cố gắng thoát ra, đôi chân nàng trở nên mất thăng bằng và nàng ngã về phía trước vào một vòng tay hơi lạnh.
Thẩm Đình Tư ôm chặt Văn Lệ Thư, lạnh giọng nói: "Thật xin lỗi, phu nhân của ta chịu oan ức rồi."
Trước khi Thẩm Đình Tư đến, Văn Lệ Thư đầy tức giận, nhưng bây giờ khi đã ở trong lòng Thẩm Đình Tư, không biết có phải là sự mát mẻ từ cơ thể hắn đã làm dịu đi cơn tức giận trong lòng nàng hay không, nhưng nàng lại không hiểu vì sao tâm trạng nàng lại bình tĩnh lại.
"Ta ổn." Văn Lệ Thư muốn đứng dậy, nhưng phát hiện Thẩm Đình Tư vẫn ôm chặt lấy mình, nàng ngượng ngùng đẩy hắn ra.
Khi nàng giơ tay lên, Thân Đình Tư nhìn thấy vết phồng rộp trên tay và m.á.u trên lòng bàn tay của nàng, khuôn mặt đẹp trai của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Có chuyện gì thế?"
Văn Lập Thư dừng lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Tư.
Tại sao giọng hắn nghe có vẻ hơi tức giận?
Lão bà nhận ra khi tam thiếu vừa bước vào đã thu hẹp sự hiện diện của bà ta. Thấy Thẩm Đình Tư hỏi lý do, lông mày bà ta giật giật, vội vàng cười nói.
"Chỉ là cãi nhau nhỏ thôi. Tân nương mới về nhà phải pha trà, tân nương nhà con vốn xuất thân thôn dã, quê mùa, không biết nhiều chuyện. Mẫu thân chỉ dặn dò vài câu, nhưng nàng ta nóng nảy, lập tức cãi nhau, dẫn đến cảnh này."
Thẩm Đình Tư không để ý tới bà ta, chỉ nhìn Văn Lệ Thư.
Lông mi của Văn Lệ Thư run rẩy, nàng xoa xoa bọt m.á.u trên lòng bàn tay, giọng nói mang theo một tia ủy khuất.
"Ta không làm ầm ĩ gì cả. Họ bảo ta pha trà bằng nước sôi..."
Nàng còn chưa nói hết lời nhưng ý của nàng muốn nói thì rất rõ ràng.
Văn Lệ Thư biết Thẩm Đình Tư không phải là loại lão già giả điếc giả câm. Có thể ngồi ở vị trí quyền lực, hắn tự nhiên có con mắt sáng suốt và có thể phân biệt đúng sai. Nàng không cần phải đổ thêm dầu vào lửa. Thẩm Đình Tư có phán đoán của riêng mình.
Nữ nhân càng chịu đựng nhiều nỗi bất bình, nam nhân sẽ càng cảm thấy thương hại hơn.
Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Thẩm Đình Tư sau khi nghe câu này lại càng lạnh lùng hơn. Hăn ngước mắt lên và liếc nhìn mọi người trong hội trường. Lúc này, sắc mặt của họ đã u ám và lo lắng.
Ngay cả Thẩm Duyên An cũng không nhịn được nói: "Thúc, thúc đừng nghe con tiện nhân kia...à lời nói vô nghĩa của ả nữ nhân kia. Chỉ là nước pha trà hơi nóng, nhưng nàng ta lại bắt bẻ. Nàng là người thôn dã, mặt dày, có gì to tát chứ?"
"Không có gì?"
Thẩm Đình Tư liếc mắt nhìn xung quanh rồi đột nhiên ra lệnh cho người phía sau.
"Đi lấy ấm nước pha trà."
Hắn quay mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, khẽ mỉm cười: "Nếu các vị thích pha trà bằng nước nóng, vậy thì ta sẽ làm phiền mọi người uống từng ngụm nước nóng một."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi.
Thẩm Cửu Uyên, người gây ra rắc rối này, cười gượng gạo, lắp bắp nói: “Thúc thúc, mọi người phải làm sao đây?"
"Nếu bọn ta đổ nước sôi vào cổ họng, bọn ta sẽ bị bỏng, bọn ta không thể uống nó..."
"Ngươi biết là mình không thể uống được nhưng vẫn bảo phu nhân nhà ta đi pha trà à?"
Thẩm Đình Tư nói chuyện với Thẩm Cửu Uyên, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn lão phu nhân bên cạnh.
"Ngươi muốn làm khó Lệ Thư hay là muốn nhắm vào ta?"
Cả phòng lập tức im lặng, mọi người nhìn nhau, không dám trả lời câu hỏi của Thẩm Đình Tư.
Chuyện xảy ra hôm nay, chỉ dựa vào việc Thẩm Đình Tư không có ở đây, Văn Lệ Thư không được sủng ái ở Thượng Thư phủ, xuất thân ở thôn dã. Trước đây nàng ta vẫn luôn khoan dung với Thẩm Cửu Uyên, khiến hắn cho rằng nàng là đối tượng dễ bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/te-tuong-om-yeu-da-len-ke-hoach-ket-hon-tu-lau/chuong-8-khong-co-bai-hoc.html.]
Không ngờ, Văn Lệ Thư không chỉ là người không dễ bị bắt nạt, mà Thẩm Đình Tư còn vì một ả nhà quê như vậy, mà công khai đối đầu với phu nhân Hầu gia.
"Được rồi, Tam thiếu, bọn trẻ chỉ là nói suông thôi. Là một trưởng bối, tại sao ngươi phải bận tâm đến bọn chúng?"
Cuối cùng, bà lão không nhịn được lên tiếng, thái độ nghiêm trang, hệt như người đứng đầu một gia đình.
Bà ta liếc nhìn Văn Lệ Thư, bình tĩnh nói: "Tân nương phải hiếu thảo với phụ mẫu nhà phu quân, bổn phận của ngươi là phải pha trà cho tử tế, tại sao lại làm ra vẻ như chúng ta đang bắt nạt tân nương như ngươi vậy?"
"Tân nương của người lớn lên ở thôn dã, không có phép tắc lễ nghi gì cả, ta chỉ làm như vậy vì danh dự của Hầu gia, không muốn sau này làm mất mặt phủ Hầu gia!"
"Tại sao, ta không thể dạy cho tân nương một bài học?"
Những lời này nói ra, đã vô cùng tàn nhẫn, bà ta vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo và coi thường Thẩm Đình Tư.
Lòng hiếu thảo là điều quan trọng nhất trong triều đại này. Bất kể đứa trẻ là con hợp pháp hay con ngoài giá thú, có phải là con đẻ hay không, thì công sinh thành không lớn hơn công nuôi dưỡng. Cho dù quan viên Thân Đình Tư có chức cao đến đâu, vào phủ hầu tước bằng cách nào thì vẫn kém lão phu nhân một thế hệ.
Phu nhân của lão hầu chắc chắn rằng Thẩm Đình Tư là một vị quan lớn của triều đình và sẽ không bao giờ dám coi thường đạo hiếu. Nếu tin tức hắn ta phản bội lại những bậc trưởng bối vì một nữ nhân lan ra ngoài, hắn ta sẽ bị trách phạt nghiêm khắc!
Tim của Văn Lệ Thư cũng đập mạnh. Nàng mím môi, bước lên trước nói: "Lời lão phu nhân nói không có lý, hết thảy đều phải dựa trên công lý và đạo đức..."
"Đúng, không cần dạy nàng bài học nào cả."
Người nam nhân bên cạnh bà ta đột nhiên lên tiếng, và mọi người đều im lặng.
Bà lão nắm chặt cây gậy, tức giận nhìn Thẩm Đình Tư.
Thẩm Đình Tư nhìn lão phu nhân bằng ánh mắt hờ hững: "Lúc còn nhỏ, lão hầu tước đã nuôi dưỡng ta trong phủ. Lão phu nhân nhiều lần cảnh cáo Đình Tư rằng, ta xuất thân từ gia đình hèn mọn, là người thấp hèn, không có tư cách gọi người là mẫu thân, càng không nghĩ tới việc làm nhi tử của ngươi."
Càng nói, khuôn mặt bà lão càng trở nên nhăm nhúm xấu xí.
"Vì ta không phải là nhi tử của lão phu nhân, nên Lệ Thư cũng không phải là nhi nữ của bà. Làm sao bà có quyền dạy cho nàng ấy một bài học được?"
Gân xanh trên mu bàn tay bà nổi lên mấy lần, nhưng cuối cùng bà lão cũng không nói gì, nhưng mặt bà ta đen như đáy nồi.
Lông mày của Văn Lệ Thư khẽ động, ánh lặng lẽ ngước mắt nhìn Thẩm Đình Tư, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ nàng sau lưng.
"Phu nhân nhà ta sợ hãi vì những gì xảy ra hôm nay, và cần phải nằm nghỉ ở viện sau. Những buổi chào hỏi như thế này từ sau sẽ bị hủy bỏ. "
Trước khi những người khác kịp nói gì, hắn nhìn thẳng vào bà lão: "Ta nghĩ lão phu nhân sẽ thông cảm, và không trách cứ ta đâu, đúng chứ?"
Bà lão gần như để lại dấu vết hằn trên cây gậy của mình. Rõ ràng là Thẩm Đình Tư muốn làm bà mất mặt, để khẳng định uy quyền của Văn Lệ Thư trước mặt mọi người!
Bà lão nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn tức giận và không nói gì với vẻ mặt nghiêm nghị.
Văn Lệ Thư hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn nên liền cúi chào lão phu nhân. "Được vậy, Lệ Thư xin tạ ơn sự quan tâm của lão phu nhân."
Hai người đi ngang qua trước mặt Thẩm Cửu Uyên, bộ dạng phu thê đi theo nhau khiến Thẩm Cửu Uyên không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến Văn Lệ Thư trước kia luôn nghe lệnh, luôn quan tâm đến mình, hắn còn tưởng nàng rất trung thành, nhưng bây giờ xem ra nàng vẫn là loại người nịnh nọt kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, sẵn sàng trả giá vì danh lợi!
Hừ!
Thúc thúc thật mù quáng khi lại lao vào nữ nhi không nơi nương tựa, không có khả năng tự vệ. Hãy cùng xem liệu thúc ấy có thể tiếp tục tận hưởng vinh quang như ngày hôm nay, trong tương lai không nhé!
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Vừa trở về Tiểu Hương Viên, Văn Lệ Thư đã nhìn thấy một hàng nha hoàn và người hầu đứng ở cửa. Tất cả bọn họ đều khỏe mạnh và cường tráng, với đôi mắt sáng lanh lợi.
Văn Lệ Thư dừng lại, trước khi nàng kịp nói, người hầu của Thẩm Đình Tư đã bắt đầu giải thích.
"Bẩm phu nhân, đây là những hạ nhân được điều động từ doanh trại bí mật, giờ họ dưới quyền chỉ huy của phu nhân vào hôm nay. Tổng cộng có sáu người. Họ chịu trách nhiệm cho sinh hoặt và sự an toàn của phu nhân trong tương lai. Họ đều được đào tạo bài bản và trung thành. Phu nhân hãy yên tâm."
Văn Lệ Thư có chút ngạc nhiên. Nàng vô thức xua tay: "Không cần đâu. Trong sân có đủ người rồi, ta không có việc gì làm..."
"Là Ngô Nữ”
Thân Đình Tư bình tĩnh nói: "Sự tình trong triều rất phức tạp, ta quanh năm không ở nhà, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Ngô Nữ có thể bảo vệ ngươi".