Tể Tướng Ốm Yếu Đã Lên Kế Hoạch Kết Hôn Từ Lâu - Chương 14: Vào cung
Cập nhật lúc: 2025-03-30 12:45:00
Lượt xem: 9
Tại cung điện hoàng gia, Thượng Thư Phòng.
Hoàng đế, đã ngoài 40 tuổi, đang ngồi một mình bên cửa sổ chơi cờ. Sau khi chơi được hai ván, hắn ta cảm thấy chán và ném ngẫu nhiên các quân cờ lên bàn cờ.
"Nếu có Thẩm tể tướng ở đây cùng ta chơi cờ thì sẽ thú vị hơn. Nếu ta biết trước như vậy, ta đã không bận rộn sắp xếp nhiều việc cho hắn rồi" Hoàng để thở dài.
Trương công công ở bên cạnh mỉm cười rót cho hoàng đế một tách trà. Ông ta hỏi thăm dò: "Vậy bây giờ nô tài có nên đi mời Thẩm đại nhân không?"
Hoàng để xua tay nói: "Không cần đâu. Việc chính quan trọng hơn. Ta không phải là bạo vương chỉ biết lo vui chơi".
"Vâng, Bệ hạ là một vị vua anh minh, sáng suốt trong suốt chiều dài lịch sử." Trương công công tiếp tục mỉm cười.
"Miệng ngươi cũng ngọt quá". Hoàng đế cười, rồi nhớ ra điều gì đó và vuốt ve quân cờ bằng ngọc trắng.
"Ta nghe nói Thẩm Đình Tư đã kết hôn cách đây vài ngày. Không biết là nữ nhân nào có thể khiến hắn thay đổi suy nghĩ".
Trương công công nhìn thấy sự tò mò rõ ràng trong mắt hoàng đế, nên lập tức cố đoán xem hoàng đế có ý gì.
"Một nữ nhân có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm đại nhân, chắc chắn là người phi thường. Bệ hạ có muốn triệu hồi nàng ấy vào cung để xem không?"
Hoàng đế nghĩ đến ý này nên lập tức nói: "Vậy thì mời nàng ta vào cung, truyền ý chỉ đi, nhớ dặn Lan Hân truyền kín đáo thôi, đừng để nhiều người biết".
Lần này triệu tập người vào cung chỉ để thỏa mãn sự tò mò của hoàng đế. Đó không phải là phần thưởng cũng không phải là hình phạt. Sẽ không tốt nếu quá nhiều hay biết.
Trương công công tự nhiên hiểu được ý của hoàng đế, lập tức đi xuống sắp xếp.
Ý chỉ nhận được truyền đi rất nhanh chóng rời khỏi cung điện, hướng đến Định Nam Hầu phủ.
Khi người gác cổng nghe nói là cung nữ trong cung, vội vàng chạy đi báo tin cho các chủ nhân trong phủ. Văn Lệ Thư là người cuối cùng biết chuyện này.
Tuy kiếp trước chưa từng vào cung diện kiến hoàng đế, nhưng Văn Lệ Thư chỉ hơi kinh ngạc, nhưng rồi vẫn phải đi đến chánh đường nghênh đón khách.
Khi đến nơi, Tần thị đang nói chuyện với nữ quan cùng với đám người của bà ta. Khi nghe nói nữ quan đến đón Văn Lệ Thư vào cung, mọi người trong phòng, bao gồm cả Tần thị đều tỏ vẻ hơi khó hiểu.
"Sợ rằng chuyện xảy ra trong ngày cưới đã truyền đến hoàng cung, bệ hạ nhất định phải bắt Văn Lệ Thư chịu trách nhiệm". Thẩm Cửu Uyên thấp giọng giải thích với Văn Nhược Uyển, giọng điệu tràn đầy vẻ hả hê.
Văn Nhược Uyển vẫn kinh ngạc hơn cả, nhưng nàng ta liền nói: "Ai da, tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự là người có phúc, ngay cả bệ hạ cũng biết đến chuyện mất mặt như vậy, chỉ hy vọng không liên lụy đến Hầu phủ của chúng ta."
Khi Thẩm Cửu Uyên nghe vậy, vẻ đắc ý của hắn ta cũng phai nhạt đi đôi chút, thay vào đó là vẻ oán trách.
Đúng lúc này, Văn Lệ Thư đi vào.
Căn phòng tràn ngập những gương mặt quen thuộc, ngoại trừ một người lạ. Văn Lệ Thư xác nhận, chính là nữ quan tới đón mình vào cung.
"Lệ Thư chào cô cô." Văn Lệ Thư cúi chào Lan Hân rất nghiêm chỉnh.
Lan Hân liếc nhìn Văn Lệ Thư một cách chăm chú.
Lúc nãy khi nói chuyện với Tần thị, Tần thị ngầm coi thường Văn Lệ Thư vì xuất thân thôn quê, cùng hành vi thô lỗ không thể chấp nhận được.
Nhưng bây giờ Văn Lệ Thư lại chào hỏi bà một cách cởi mở và lịch sự, phép tắc và thái độ cũng không có gì sai. Lan Hân không khỏi gật đầu thầm.
Ngay lúc bà định nói chuyện với Văn Lệ Thư, Tần thị đột nhiên đập bàn.
"Văn Lệ Thư, ngươi mau quỳ xuống!"
Sắc mặt Tần thị tối sầm lại, tức giận trừng mắt nhìn Văn Lệ Thư.
Văn Lệ Thư ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Tần, bình tĩnh hỏi: "Lệ Thư đã làm gì sai? Tại sao lại phải quỳ xuống?"
"Hừ, ngươi còn dám hỏi nữa sao?" Tần Húc nhếch cắm, nhếch môi khinh thường: "Những chuyện ngươi làm đáng xấu hổ lần trước. Ngươi còn có mặt mũi dám hỏi ta!"
Sau khi trừng mắt nhìn Văn Lệ Thư một cách hận thù, Tần thị quay sang nhìn Lan Hân với vẻ mặt bất lực.
"Cô cô, người ta nói rằng nỗi nhục của gia tộc không nên công khai. Thật ra, nếu cô cô có hỏi ta, thì quả thật Văn Lệ Thư không xứng đáng vào phủ của chúng ta. Nhưng ta không biết ả ta dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Tam thiếu gia của chúng ta, thậm chí còn đưa ả ta lên làm chính thất”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/te-tuong-om-yeu-da-len-ke-hoach-ket-hon-tu-lau/chuong-14-vao-cung.html.]
"Đúng, cô cô ạ, nếu không phải thúc ta nhất quyết bảo vệ ả ấy, thì ả ấy đã bị mẫu thân ta đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi. Người trong phủ chúng ta thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ả ấy!"
Thẩm Cửu Uyên vẫn còn nhớ lời bàn tán về chuyện liên lụy, sợ Văn Lệ Thư sẽ mang đến phiền phức cho Hầu phủ. Tần thị vừa mở miệng hắn đã không thể chờ đợi được nữa, liền muốn nhảy ra phủi sạch quan hệ, tránh xa khỏi Văn Lệ Thư.
"Cô cô, bất kể Văn Lệ Thư làm gì, ta có thể cam đoan với cô cô rằng chỉ có một mình ả ta làm, không liên quan gì đến phủ của chúng ta!"
Lời nói của Tần thị chân thành đến mức, bà ta gần như muốn thề trước trời cao rằng, xin ông trời chứng minh sự trong sạch của Hầu phủ.
"Tỷ tỷ, thừa nhận sai lầm của mình, và nhận lỗi là vinh dự lớn lao. Bệ hạ vẫn luôn nhân từ, chỉ cần ngươi chịu thừa nhận sai lầm của bản thân, ta nghĩ Bệ hạ sẽ không trừng phạt tỷ tỷ nghiêm khắc".
Văn Nhược Uyển nhíu mày, tỏ vẻ rất lo lắng cho Văn Lệ Thư.
Văn Lệ Thư liếc nhìn đám người kia. Họ thậm chí còn chưa nói cho nàng biết, trong cung điện muốn gặp nàng để làm gì, nhưng họ lại không thể chờ đợi để dội gáo nước lạnh vào nàng.
Văn Lệ Thư mỉm cười lạnh lùng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lan Hân, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm động.
Nàng nhìn vẻ mặt của nữ quan, dường như lời nói của Tần thị và mọi người không hề ảnh hưởng tới bà ấy.
Như để chứng thực cho suy nghĩ của nàng, ngay sau đó Lan Hân liền lên tiếng với giọng lạnh lùng.
"Ta chỉ mời Thẩm phu nhân vào cung theo chiếu chỉ của hoàng đế, có câu nào ta nói sẽ đưa nàng ấy vào cung để thẩm vấn?"
Người nhà Tần thị vẫn đang cố gắng giữ khoảng cách với Văn Lệ Thư, đột nhiên trở nên đờ đẫn, kinh ngạc nhìn Lan Hân.
"Chúng ta không phải định trừng phạt nàng ấy sao?" Tần thị hỏi một cách ngơ ngác.
Ánh mắt Lan Hân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bà hung hăng liếc nhìn Tần thị.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
"Bệ hạ là người quyết định cuối cùng, về việc có nên trừng phạt ai đó hay không. Nữ nhân như các người sao có thể tùy tiện suy đoán được?"
"Ta đã mấy năm không ra khỏi cung, không ngờ Định Nam Hầu phủ bây giờ lại hỗn loạn như vậy, ngay cả thánh ý mà cũng dám suy đoán".
Việc suy đoán thánh ý của hoàng đế là tội đại nghịch. Sắc mặt Tần thị tái nhợt, hoảng loạn quỳ xuống đất.
"Ta biết sai rồi. Ta chỉ nói dối thôi. Ta không có ý định đoán ý định của cô cô. Cô cô hãy tha cho ta lần này nhé. "
Thẩm Cửu Uyên và Văn Nhược Uyển cũng quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng cầu xin cùng Tần thị.
"Cô cô, xin cô cô tha thứ cho chúng con. Con vừa nói quá nhanh lời nói không suy nghĩ kỹ. Con không bao giờ có ý nghĩ phản nghịch nào khác trong đầu đâu!"
Họ sợ Lan Hân thật sự sẽ lợi dụng chuyện này để đi bẩm tấu với hoàng đế, tội danh sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với tội danh của Văn Lệ Thư.
Văn Lệ Thư nhìn mọi người trong phòng đều quỳ xuống, im lặng tránh sang một bên.
Nàng không phải là người nói bậy, nên nàng sẽ không quỳ xuống cầu xin cùng bọn họ.
"Hừ, miệng của ngươi không chỉ để ăn, thân là người của Định Nam Hầu phủ, ngươi nên suy nghĩ kỹ hơn về lời nên nói và lời không nên nói".
Lan Hân lạnh lùng nói, cuối cùng cũng buông tha cho Tần thị.
Tần thị lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Một số người đứng dậy với sự giúp đỡ của những người hầu gái. Tần thị có vẻ ngượng ngùng, muốn nói vài lời với Lan Hân để xoa dịu bầu không khí, nhưng Lan Hân đã đứng dậy.
Lan Hân thay đổi biểu cảm, nhìn Văn Lệ Thư, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước nữa.
"Trời đã tối rồi, muốn vào cung phải mất một thời gian. Thẩm phu nhân, xin mời đi cùng ta".
Văn Lệ Thư lúc này mới tin rằng nữ quan này là người thông minh, trong lòng cũng có chút thiện cảm với nàng, nên ngoan ngoãn gật đầu.
"Làm phiền cô cô nhé. "
Thấy Lan Hân sắp dẫn Văn Lệ Thư đi, Tần nghiến răng, đột nhiên gọi Lan Hân.
"Cô cô, xin cô cô hãy ở lại thêm chút!"