Tể Tướng Ốm Yếu Đã Lên Kế Hoạch Kết Hôn Từ Lâu - Chương 13: Ngài ấy đã có người trong lòng
Cập nhật lúc: 2025-03-30 12:44:07
Lượt xem: 13
Văn Nhược Uyển ngừng khóc, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Ngươi chỉ cảm thấy tội lỗi sau khi biết được sự thật, nhưng nỗi đau khổ và bất bình mà thê tử ta phải chịu đựng trong suốt chục năm qua, chẳng phải đang hành hạ nàng ấy mỗi ngày sao? Làm sao nỗi đau khổ nhỏ nhoi của ngươi, có thể so sánh với nỗi đau khổ mà nàng ấy phải chịu đựng?"
Văn Nhược Uyển nghiến răng. Nàng ta không ngờ Thẩm Đình Tư vốn chưa từng quan tâm đến chuyện này, lại có thể lên tiếng thay Văn Lệ Thư như thế này.
Nàng ta cảm thấy xấu hổ vì sự chế giễu của Thẩm Đình Tư, và vô cùng ghen tị với Văn Lệ Thư.
Thẩm Đình Tư lười để ý tới nàng ta, liếc nhìn Văn Thái.
"Nhạc phụ, chuyện đơn giản như chiếm tổ chim ác, mà cũng khó quyết định đến vậy sao? Nếu thật sự xấu hổ như vậy, ta nghĩ rằng tại Lễ bộ mỗi ngày đều có nhiều công vụ phải làm, chẳng phải càng nhiều việc khó xử lý hơn sự việc này hay sao?"
Nếu điều này là đúng, thì chức vụ Lễ bộ thượng thư của Văn Thái nên được thay thế bằng người khác.
Văn Thái gần như hiểu ngay điều mà Thẩm Đình Tư đã nói. Biểu cảm của ông ta thay đổi nhiều lần, trước khi ông ta định đáp lại liền cố gắng mỉm cười.
"Tất nhiên là không khó. Chim sẻ là chim sẻ, chim bồ câu là chim bồ câu. Nếu như người bị lấy mất thứ gì đó, thì chúng ta nên trả lại nó."
Văn Thái không đành lòng nhìn Văn Nhược Uyển, khó khăn lắm mới nói hết câu.
Sắc mặt của Văn Nhược Uyển tái nhợt, gần như không thể đứng vững. Nàng ta chỉ có thể đứng vững nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Cửu Uyên.
"Xem ra phụ thân và đại ca đều không phản đối việc, xóa tên Văn Nhược Uyển ra khỏi tộc phổ phải không?" Văn Lệ Thư hỏi.
Văn Thái im lặng, Văn Lãng sắc mặt tái nhợt cũng đành im lặng.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Văn Lệ Thư hài lòng gật đầu: "Bây giờ chuyện đã giải quyết xong, ta đành làm phiền phụ thân và đại ca giúp ta, xóa tên nàng ta khỏi tộc phổ”.
Bữa trưa được chuẩn bị kỹ lưỡng kết thúc trong bầu không khí ảm đạm. Sau bữa ăn, Văn Thái mời hai người quý tế cùng uống trà, còn Văn Lệ Thư thì ra vườn một lúc, để tiêu hóa thức ăn.
Đi được vài bước, nàng gặp Văn Nhược Uyển vẫn luôn đi theo nàng.
Văn Nhược Uyển đứng trước mặt Văn Lệ Thư, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Văn Lệ Thư, trong mắt không giấu nổi sự ghen tị.
Nàng ta còn tưởng Thẩm Đình Tư và Văn Lệ Thư chỉ đùa giỡn thôi, nhưng vừa rồi trên bàn ăn, Thẩm Đình Tư lại bênh vực Văn Lệ Thư đến vậy. Khi Văn Nhược Uyển biết được rằng, bản thân sắp bị xóa khỏi tộc phổ của gia tộc họ Văn, nàng ta đã vô cùng căm hận Văn Lệ Thư.
"Một con ch.ó ngoan thì không cản đường. Ngươi chưa nghe điều này sao?" Văn Lệ Thư lạnh lùng nhìn Văn Nhược Uyển.
"Chậc!" Văn Nhược Uyển cười lạnh. Ở đây không còn ai nữa, và nàng ta cũng quá lười để giả vờ yếu đuối.
Văn Nhược Uyển từng bước một đến gần Văn Lệ Thư, nói: "Văn Lệ Thư, ngươi kiêu ngạo cái gì? Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần gả cho Thẩm Đình Tư là có thể ngồi không hưởng thụ sao? Thật là buồn cười. Ngươi hẳn là không biết không bao lâu nữa, Thẩm Đình Tư sẽ được gả cho người khác sao?"
Sắc mặt của Văn Lệ Thư vẫn không thay đổi, không hề lộ ra vẻ hoảng loạn như Văn Nhược Uyển tưởng tượng.
Văn Nhược Uyển nghiến răng, "Ngươi biết người kia là ai không? Ta nói cho ngươi biết, nàng là công chúa của nước láng giềng, ngươi có biết công chúa kia không? Nếu nàng gả cho Thẩm Đình Tư, nàng nhất định sẽ trở thành chính thất, đến lúc đó ngươi không còn cách nào khác, chỉ có thể nhường vị trí của mình cho nàng ấy, trở thành thê thiếp của Thẩm Đình Tư".
"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành thê thiếp, vì sao hôm nay lại phải làm như vậy? Ngươi cho rằng chỉ cần xóa ta khỏi tộc phổ của Văn gia, thì ngươi, nữ nhi ruột của một vị quan, có thể hơn công chúa sao? Thật nực cười!"
Văn Lệ Thư vốn cho rằng Văn Nhược Uyển lại bịa chuyện, nhưng khi nghe nàng ta nói đối phương là công chúa, ánh mắt hơi lóe lên.
Nếu nàng nhớ không nhầm, thì kiếp trước nàng dường như đã nghe tin đồn rằng, Thẩm Đình Tư sẽ cưới công chúa nước láng giềng, nhưng không hiểu vì lý do gì, cuối cùng cuộc hôn nhân lại không thành.
Che giấu suy nghĩ trong mắt, Văn Lệ Thư nhìn Văn Nhược Uyển với nụ cười chế giễu.
Trán của Văn Nhược Uyển giật giật, tức giận nói: "Ngươi sắp thành thiếp thất rồi, mà còn có thể cười được sao?"
Văn Lệ Thư nhíu mày: “Ta vì sao không thể cười? Ta là thiếp thất thì sao? Ngươi không thấy ta là thiếp của ai hả?"
"Thẩm Đình Tư là đại thần được đương kim hoàng đế kính trọng nhất, chỉ đứng sau hoàng đế, trên hết mọi người. Cho dù ta có trở thành thiếp thất của hắn, cũng vinh quang hơn làm chính phi của một kẻ thất bại như Thẩm Cửu Uyên".
"Hơn nữa, ta hiện tại vẫn là chính thế , nhưng ngươi..."
Văn Lệ Thư liếc nhìn Văn Nhược Uyển, cười nói: "Thẩm Cửu Uyên cung chiều ngươi như vậy, nhưng sao lại chưa chịu nạp ngươi làm chính thất. Ngươi hiện tại chẳng phải vẫn chỉ là một thiếp thất. Chậc chậc, xem ra Văn Nhược Uyển ngươi còn vô dụng hơn ta nghĩ"
"Văn Lệ Thư!"
Văn Nhược Uyển tức giận đến mức mặt đỏ như gan, mắt trợn ngược lên như con cóc, trừng mắt nhìn Văn Lệ Thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/te-tuong-om-yeu-da-len-ke-hoach-ket-hon-tu-lau/chuong-13-ngai-ay-da-co-nguoi-trong-long.html.]
Văn Lệ Thư cười nói: "Đừng mở to mắt như vậy, nếu mắt ngươi rơi ra ngoài, ta sẽ không giúp ngươi nhặt đâu”.
Sau khi lướt qua vai của Văn Nhược Uyển, Văn Lệ Thư từ từ rời khỏi vườn.
Văn Nhược Uyển nhìn theo bóng lưng của nàng, với vẻ oán hận và không cam lòng, trong mắt tràn đầy ác ý.
Thẩm Đình Tư và Thẩm Cửu Uyên ở trong thư phòng của Văn Thái, suốt buổi chiều, không ai biết họ nói chuyện gì.
Khi ra khỏi thư phòng, Văn Thái vội vã đi bên cạnh Thẩm Đình Tư, gần như hoàn toàn không để ý tới Thẩm Cửu Uyên.
Thẩm Cửu Uyên không biết liệu bản thân có bị ảnh hưởng, bởi việc Văn Nhược Uyển bị xóa khỏi phả hệ của họ Văn hay không, nhưng hắn ta vẫn cúi đầu, vẻ mặt vô hồn suốt chặng đường.
Văn Thái vốn định giữ Thẩm Đình Tư lại Thượng Thư phủ ăn cơm rồi mới rời đi, nhưng bị Thẩm Đình Tư từ chối. Ông ta đành phải miễn cưỡng tiễn Thẩm Đình Tư và Văn Lệ Thư đi.
Trước khi đi, Văn Lệ Thư nhìn Văn Thái và Văn Lãng với nụ cười trên gương mặt.
"Phụ thân và đại ca, hai người đừng quên chuyện xảy ra hôm nay” Văn Lệ Thư nhắc nhở nhẹ.
Nụ cười trên mặt Văn Thái lập tức biến mất. Dù sao, vì có Thẩm Đình Tư ở bên cạnh nên ông ta mới đành phải trả lời: "Ta sẽ không quên."
Văn Lệ Thư hài lòng, nhờ Thẩm Đình Tư dìu lên xe ngựa như lúc mới đến. Thẩm Đình Tư cũng nhanh nhẹn trèo lên ngựa.
Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Cửu Uyên và Văn Nhược Uyển không ở lại lâu. Văn Nhược Uyển lại khóc lóc trước khi rời đi khiến Văn Thái và Văn Lãng rất buồn.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã rồi và không còn cách nào để thay đổi được nữa. Trong lòng bọn họ chỉ có thể nghĩ, sau này nhất định sẽ đền bù cho Văn Nhược Uyển nhiều hơn nữa.
Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, xe ngựa đã trở về Định Nam Hầu phủ vào lúc ba giờ chiều.
Thẩm Đình Tư luôn luôn hoàn thành mọi việc một cách chỉnh chu, vậy nên lúc xuống xe ngựa, hắn lại đỡ Văn Lập Thư xuống.
Văn Lập Thư đưa tay cho hắn, liếc nhìn hắn khi hắn hạ cánh. Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến lời Văn Nhược Uyển đã nói với nàng ở vườn Thượng Thư.
Sau khi trở về Tiểu Hương Viên, Văn Lệ Thư vốn nghĩ rằng Thẩm Đình Tư nên vào thư phòng xử lý công vụ của mình, không ngờ đối phương lại ngồi xuống trước mặt nàng.
Văn Lệ Thư ngạc nhiên: "Đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Đình Tư lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?"
Văn Lệ Thư sửng sốt. Liệu hắn có nhìn thấu được điều đó không? Nàng có đang tỏ ra lộ liễu quá sao?
Văn Lệ Thư cười nhạt, không phủ nhận.
Nàng đang cân nhắc lời nói của mình và cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: "Ta nghe nói rằng, đại nhân dường như đã đính hôn với một công chúa ở nước láng giềng, và hôn lễ sẽ sớm hoàn tất".
Văn Lệ Thư đã từng nghe nói đến công chúa ở nước láng giềng trong kiếp trước. Người ta nói rằng nàng ta được hoàng đế yêu thương khi còn nhỏ và cũng là người thông minh, nhanh trí. Không hiểu sao sau khi gặp Thẩm Đình Tư, nàng ấy lại yêu hắn đến mức, chịu chấp nhận kết hôn với hắn ở một đất nước xa xôi.
Tuy nhiên, vì những lý do không rõ trong kiếp trước, cuộc hôn nhân của họ cuối cùng đã không thành, và công chúa, người chỉ được chiều chuộng trong mắt người ngoài, cuối cùng nàng ấy đã đánh bại các ca ca của mình, thành người kế vị mới của đất nước, bước lên ngôi nữ hậu, trở thành nữ hậu đầu tiên trong lịch sử.
Văn Lệ Thư chưa từng nhìn thấy nàng ấy. Nàng ấy có thể làm một nữ hậu trong thời đại mà nam nhân nắm quyền, thì nàng nghĩ công chúa kia hẳn phải rất quyền lực. Giống như Thẩm Đình Tư, từ con nuôi của một hầu tước, dần dần trở thành một quan viên quyền lực nhất trong triều.
Dựa theo những điều ở trên thì xem ra cả hai bọn họ có vẻ rất hợp nhau.
Văn Lệ Thư cúi mắt, che giấu suy nghĩ, nói đùa: "Nếu thật là như vậy, đại nhân không cần phải lo lắng, đến lúc đó ta sẽ tự nhường ngôi chính thất lại cho công chúa, để công chúa tiếp quản”.
Khi nàng hỏi câu này, Thẩm Đình Tư nhíu mày, như thể hắn rất ngạc nhiên, tại sao nàng lại lấy được tin tức đó.
Nghe được lời Văn Lệ Thư nói 'nhường lại ngôi cho người khác tiếp quản’, ánh mắt Thẩm Đình Tư nhìn nàng trong chốc lát tối sầm lại.
"Ta e là không." Thẩm Đình Tư nói.
Văn Lệ Thư giật mình, vô thức hỏi: "Tại sao không được?"
Nàng chưa từng nghĩ là lý do thuộc về nàng. Chẳng lẽ Thẩm Đình Tư và công chúa không giống như lời đồn?
Trước khi nàng kịp suy nghĩ rõ ràng, nàng đã nghe thấy Thẩm Đình Tư ở đầu bên kia chậm rãi nói: "Bởi vì... Trong lòng ta đã có một người rồi, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa”.
Văn Lệ Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Tư.
Ngài ấy thực sự đã có người trong lòng rồi sao?
Không hiểu sao, Văn Lệ Thư lại cảm thấy có chút mất mát không rõ nguyên nhân.