Tể Tướng Ốm Yếu Đã Lên Kế Hoạch Kết Hôn Từ Lâu - Chương 10:  Ta là thẩm thẩm của ngươi đó

Cập nhật lúc: 2025-03-28 14:19:46
Lượt xem: 28

Văn Nhược Uyển nghe mọi người bàn luận, cong môi lên.

 

"Chúng ta đi thôi, tỷ ơi. Nếu chúng ta đến muộn hơn nữa, chúng ta sẽ mất thời gian”.

 

Nàng ta hành động như một người muội muội hiểu biết, thông cảm,  và lại nhận được nhiều lời khen ngợi.

 

Văn Lệ Thư nghe xong lời bàn tán, trong mắt hiện lên một tia châm biếm, không thèm để ý tới lời nói của Văn Nhược Uyển.

 

Khuôn mặt của Văn Nhược Uyển cứng đờ, thị nữ bên cạnh lập tức tiến lên, hất cằm lên, lớn tiếng nói với Văn Lệ Thư: "Ngươi không nghe thấy phu nhân của chúng ta đang nói chuyện sao? Từ xưa đến nay, chưa từng có người nữ nhân đã gả nào một mình trở về nhà. Phu nhân của chúng ta tốt bụng cho ngươi đi nhờ xe, vậy xin đừng có làm cái vẻ mặt vô ơn đó nữa."

 

Lại một con tốt thí bị lợi dụng làm lá chắn, Văn Lệ Thư lười nói chuyện với nàng ta, tiếp tục tỏ vẻ thờ ơ.

 

Thẩm Cửu Uyên đã quen với lời lẽ sắc bén của Văn Lệ Thư trong hai ngày qua. Khi hắn đột nhiên  thấy nàng im lặng, hắn đã chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn giữa nàng và Thẩm Đình Tư, hắn cười lớn vì vui sướng.

 

"Văn Lệ Thư, ngươi thật sự cho rằng chỉ cần người đủ hèn mọn, dùng chút thủ đoạn là có thể quyến rũ được thúc ta sao? Chậc, ngươi cho rằng thúc ta là ai? Người như ngươ tham lam quyền thế, không biết xấu hổ như vậy, thúc ấy sẽ không coi trọng ngươi đâu. Chờ xem, một mình trở về cũng chẳng sao, không bao lâu nữa ngươi còn phải rời khỏi Định Nam Hầu phủ."

 

Đôi lông mày bình tĩnh của Văn Lệ Thư cuối cùng cũng động đậy, nàng quay đầu nhìn Thẩm Cửu Uyên.

 

Thẩm Cửu Uyên càng ngày càng ngạo mạn ngẩng cằm lên, gần như dùng mũi nhìn Văn Lệ Thư.

 

"Thế tử có vẻ biết rất rõ về thúc thúc nhỉ" Văn Lệ Thư chậm rãi nói.

 

Thẩm Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, càng thêm kiêu ngạo: "Đương nhiên."

 

Văn Lệ Thư nhếch khóe môi: "Cho nên ngươi hẳn phải biết, thúc người có coi trọng ta hay không cũng không quan trọng. Dù sao ta và thúc ngươi đã là phu thê, ta là thê tử hợp pháp của thúc ngươi, cũng chính là thẩm hợp pháp của ngươi. Ngươi hiểu thúc ngươi như vậy, lại không để ý đến xưng hô với thẩm ngươi hay sao?"

 

Nụ cười đắc ý trên mặt Thẩm Cửu Uyên đột nhiên cứng đờ.

 

Giọng nói của Văn Lệ Thư lúc này đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Thẩm Cửu Uyên, thân là thẩm của con, con còn có thể gọi thẳng tên ta được không?"

 

Chữ "thẩm" khiến sắc mặt Thẩm Cửu Uyên trở nên méo mó.

 

"Văn Lệ Thư, cả ngươi nữa..."

 

Trước khi kịp thốt ra thêm lời nào, một chiếc roi ngựa đã vụt vào chân Thẩm Cửu Uyên, khiến hắn ta sợ đến mức nhảy dựng lên ba thước.

 

"Ai? Ai muốn làm hại ta?"

 

Thẩm Cửu Uyên tức giận quay đầu lại, nhưng sau khi nhìn rõ người đánh mình là ai, vẻ mặt tức giận của hắn liền đông cứng lại, miễn cưỡng nở nụ cười.

 

"Thúc thúc, thúc về khi nào vậy?"

 

Thẩm Đình Tư ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi quấn roi vừa lấy về, nghe vậy nhìn Thẩm Cửu Uyên.

 

"Là đích tử của Định Nam Hầu, ngươi có cần ta đích thân dạy ngươi cách lễ phép với trưởng bối hay không?" Thẩm Đình Tư khẽ hỏi.

 

Văn Lệ Thư cong khóe môi, nhàn nhã nhìn Thẩm Cửu Uyên.

 

"Thúc thúc, cháu...

 

“Vù!”

 

Chiếc roi lại rơi xuống đất, Thẩm Đình Tư hỏi: "Ừm?"

 

Thẩm Cửu Uyên nuốt nước bọt, nghiến răng, miễn cưỡng quay đầu nhìn Văn Lệ Thư.

 

“Thẩm thẩm".

 

Văn Lệ Thư nhịn không được bật cười, khẽ gật đầu: "Nghe rõ rồi, cháu trai."

 

Mí mắt Thẩm Cửu Uyên rung động, suýt nữa thì ngất đi vì tức giận.

 

Văn Lệ Thư cũng lười nhìn hắn ta nữa, bước nhanh đến bên ngựa của Thẩm Đình Tư.

 

"Chủ công đã trở về. Chúng ta lên đường thôi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/te-tuong-om-yeu-da-len-ke-hoach-ket-hon-tu-lau/chuong-10-ta-la-tham-tham-cua-nguoi-do.html.]

Văn Lệ Thư nhìn người nam nhân trên lưng ngựa. Hăn rất đúng giờ.

 

"Được." Thẩm Đình Tư đáp lời, chỉ vào cỗ xe ngựa theo sau: “Ta đã chuẩn bị xong lễ vật trở về, lên xe đi."

 

Trong mắt Văn Lệ Thư hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng không chuẩn bị nhiều quà đáp lại vì phụ thân và huynh trưởng nàng vốn đã không yêu mến gì nàng. Không ngờ Thẩm Đình Tư đã sắp xếp rất nhiều việc vì nàng.

 

Những người đang xem náo nhiệt cũng nhìn thấy cảnh này, không khỏi thốt lên: "Ôi trời, sao lại có nhiều lễ vật hồi đáp như vậy? Ai nói tể tướng không muốn Văn Lệ Thư?"

 

"Chậc chậc, nhìn hai cái cáng sau xe ngựa của thế tử xem, nếu như tể tướng không sủng ái Văn Lệ Thư, thì thế tử cũng nhất định không sủng ái Văn Nhược Uyển.

 

Khi Văn Lệ Thư nghe thấy tiếng thì thầm, ánh mắt hơi chuyển động, biết Thẩm Đình Tư cố ý ủng hộ mình.

 

Sau khi nhìn kỹ Thẩm Đình Tư đang ngồi trên ngựa, Văn Lệ Thư gật đầu nói: "Đa tạ ngài."

 

Cỗ xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng Hầu phủ, theo sau cỗ xe ngựa là một người nam nhân cưỡi một tuấn mã cao lớn.

 

Một cỗ xe ngựa chạy qua con phố dài, khiến vô số nữ nhân phải ghen tị.

 

Ở kiếp trước, Văn Lập Thư phải đi bộ hơn 20.000 bước mới về đến nhà, nhưng ở kiếp này, nàng không mất quá nhiều thời gian để ngồi xe ngựa đến cổng Thượng Thư phủ.

 

Biết hôm nay nữ nhi phải về nhà lại mặt, Lễ bộ thương thư Văn Thái và trưởng tử Văn Lãng, đã sai người dọn dẹp phủ đệ ngay từ sáng sớm.

 

Khi Văn Thái nghe người hầu báo tin xe ngựa sắp về phủ, ông cùng cả nhà đều đúng đợi ở cửa.

 

Khi bọn họ rời khỏi Hầu phủ, vì xe ngựa của Thẩm Cửu Uyên và Văn Nhược Uyển đi phía trước nên Thẩm Đình Tư và Văn Lệ Thư chậm hơn họ vài bước.

 

Chiếc xe ngựa có biển hiệu của Hầu phủ dừng lại trước phủ Thượng Thư. Thẩm Cửu Uyên xuống xe ngựa trước, tự mình đỡ Văn Nhược Uyển xuống xe.

 

Văn Thái và Văn Lãng đã tiến lên chào đón. Khi hai cha con nhìn thấy cảnh này, mắt họ tràn đầy sự nhẹ nhõm.

 

"Trước kia Uyển Nhi ở nhà rất được cưng chiều, làm phụ thân, ta vẫn luôn lo lắng sau khi gả con bé sẽ không sống tốt, hiện tại thấy thế tử rất yêu Uyển Nhi của chúng ta, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."

 

Văn Thái cảm động thở dài, thở dài nhìn Văn Nhược Uyển bằng ánh mắt yêu thương.

 

"Nhạc phụ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc Uyển Nhi thật tốt." Thẩm Cửu Uyên trịnh trọng hứa hẹn với Văn Thái.

 

Văn Thái hài lòng gật đầu: "Đi đường chắc mệt lắm, vào đây nói chuyện chút."

 

Nói xong, ông ta phát hiện biểu cảm của Thẩm Cửu Uyên có chút kỳ lạ, nên quay đầu lại, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta.

 

Lúc này, xe ngựa của Văn Lệ Thư đã tới, Thẩm Đình Tư ngồi trên lưng ngựa, cho nên vừa liếc mắt đã bị Văn Thái phát hiện.

 

Văn Thái mở to mắt, ông ta gần như nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm. Sau đó ông ta nghĩ ra điều gì đó và bước nhanh tới.

 

"Ngài tể tướng đã đến thăm phủ chúng ta. Ta rất tiếc vì không thể đích thân đến chào đón ngài!"

 

Văn Thái nở nụ cười, háo hức nhìn Thẩm Đình Tư, trong lòng tràn đầy hưng phấn.

 

Thẩm Đình Tư vội vàng xuống ngựa, nghe ông ta nói vậy liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó đi đến bên cạnh xe ngựa đưa tay ra.

 

"Phu nhân, chúng ta tới nơi rồi." Thẩm Đình Tư nói.

 

Nụ cười của Văn Thái cứng đờ, như thể vừa nhớ ra mình có một cô con gái đã lấy chồng, ông ta miễn cưỡng nhìn về phía cỗ xe ngựa.

 

Một bàn tay trắng như tuyết vươn ra từ trong xe ngựa, đặt lên tay Thẩm Đình Tư.

 

Văn Lệ Thư vén rèm xe lên, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Đình Tư, dễ dàng đáp xuống.

 

Nàng cúi chào Văn Thái và nói: "Nữ nhi chào phụ thân, chúc phụ thân mạnh khỏe”.

 

Nụ cười trên mặt Văn Thái bỗng nhiên biến mất. Ông ta lạnh lùng nhìn Văn Lệ Thư, vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ hơi không vui.

 

Ngay lúc ông định nói gì đó, lúc này Thẩm Đình Tư cũng lên tiếng chào hỏi.

 

"Nhạc phụ đại nhân”

 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Văn Thái nuốt lại những lời sắp thốt ra khỏi miệng, lại mỉm cười, nhiệt tình nói: "Trên đường đi chắc hẳn ngài cũng mệt rồi, xin mời vào nhanh, tể tướng".

Loading...