Tất cả các thành viên đều được tái sinh và phát điên trên mạng. - Chương 5: Bố muốn ly hôn với mẹ.
Cập nhật lúc: 2024-11-05 23:29:00
Lượt xem: 613
Đến tối cậu tôi về chửi bới.
"Cái quái gì vậy, cuối cùng tôi cũng trúng được 3.000 nhân dân tệ, tại sao cảnh sát lại đến đây?
Chết tiệt, nếu tôi biết được ai đã tiết lộ bí mật, tôi sẽ bẻ gãy cổ hắn."
Cậu tôi càng mắng thì càng vui, càng mắng thì càng bẩn.
Bố mẹ tôi không nói một lời, chỉ lo bữa ăn.
Tôi hất cằm về phía Na Na đang chán nản.
Sau đó, tôi sải bước đến chỗ cậu và nói lớn: "Cậu ơi, cháu biết ai đã chỉ điểm cậu!"
Vẻ mặt Na Na cứng đờ, cánh gà trong miệng rơi xuống đất.
Cậu tôi hung hăng gạt tàn thuốc, nắm chặt cổ tay tôi đến phát đau: “Ai vậy?”
Ông ta nhìn theo ánh mắt của tôi và nhìn Na Na, trong mắt hiện lên sự căm hận sâu sắc.
"Không, không phải con."
Na Na chưa kịp tự vệ, cậu đã nhấc nó lên khỏi ghế và đá nó xuống đất: "Con gái c.h.ế.t tiệt, để xem tao có đánh c.h.ế.t mày không."
Mẹ tôi lao tới bảo vệ Na Na và chặn những cú đấm, đá của cậu.
Bố tôi kéo cậu tôi ra và ép cậu ngồi lên ghế.
“Thả tôi ra, để tôi đánh c.h.ế.t nó.” Người cậu trừng mắt nhìn Na Na với đôi mắt đỏ ngầu và nghiến răng nghiến lợi.
Na Na rúc vào trong n.g.ự.c mẹ, khóc đến thân thể co rúm lại: “Không phải con, là Diệp Viễn gọi cảnh sát tới bắt bố đấy.”
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, kiên quyết nói: "Huy Tử, nhất định là Diệp Viễn làm ra chuyện đó. Con bé chết tiệt này gần đây phiền phức quá! Em đã hiểu lầm Na Na rồi."
Cậu tôi hướng ánh mắt dữ tợn về phía tôi.
Tôi nhếch khóe miệng, lấy trong cặp sách ra bản ghi cuộc gọi của điện thoại nhà cậu tôi: “Đây, cậu tự xem đi. Rạng sáng hôm nay 2 giờ, có người gọi 110 nha, trùng khớp với thời gian cậu bị bắt. Người này, nhất định là Na Na!"
Bằng chứng là kết luận.
Cậu tôi như điên đứng dậy khỏi ghế, kéo Na Na ra khỏi vòng tay của mẹ tôi và đá nó: "Ba nghìn tệ của tao vừa hết rồi! Tao thua tiền, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!"
Người cậu phát điên lên đến nỗi ba con trâu cũng không giữ nỗi. Bố mẹ tôi nhìn nhau và không ai dám ngăn cản.
Mẹ tôi nắm chặt ngón tay, lo lắng đi tới đi lui: "Huy Tử, em dừng lại đi, Na Na vẫn còn là một đứa trẻ."
“Con cái không thể làm hại bố ruột của mình được.” Tôi cắn một miếng chân gà, lớn tiếng nói.
Không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của mẹ, tôi nói tiếp: "Cậu nhất định phải đánh bại con sói mắt trắng đã lừa cậu! Việc bố đánh con gái là chuyện đương nhiên. Nó khiến cậu phải trả giá ba ngàn tệ, khiến cậu gặp rắc rối. Cậu hãy cố dùng sức đánh, cố lên, cố lên."
Người cậu nổi gân xanh, nắm đ.ấ.m của ông ta vung vào Na Na càng mạnh hơn.
Tôi lau miệng và cổ vũ ông ấy.
Nhìn thấy Na Na với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sắc mặt mẹ tôi tái mét, trong lòng đau xót, cảm thấy khó chịu.
Khi ánh mắt mẹ liếc nhìn tôi, trong mắt bà chợt hiện lên một tia vui mừng.
Tôi biết bà ấy muốn tôi thay Na Na gánh vác lần nữa.
Nhưng đời này tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Mai
"Diệp Viễn! Đồ ác độc!" Mẹ tôi đẩy tôi lên người cậu: "Huy Tử, chị biết em đang rất tức giận, em có thể đánh Diệp Viễn thay Na Na được không?"
"Cho dù em có đánh c.h.ế.t nó, chị cũng sẽ không trách em. Na Na yếu đuối, không chịu nổi bị đánh đâu."
Ồ.
Mẹ thật sự tràn ngập tấm lòng Thánh Mẫu và bệnh không nhẹ!
Tôi thực sự hối hận vì đã không thông báo sớm hơn cho kẻ thù để đối phó.
Bố tôi xoa trán với vẻ mặt kỳ quái, đột nhiên bảo vệ tôi ở phía sau, đôi mắt đỏ hoe hét vào mặt mẹ tôi: "Dư Mỹ Lệ, cô điên à? Diệp Viễn là con gái ruột của chúng ta!"
Tôi nhìn tấm lưng cao lớn của ông mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tat-ca-cac-thanh-vien-deu-duoc-tai-sinh-va-phat-dien-tren-mang/chuong-5-bo-muon-ly-hon-voi-me.html.]
Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm ông mâu thuẫn với mẹ tôi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Hai cha con ông đang muốn phản loạn sao? Dư gia chúng ta chỉ có một đứa trẻ như Na Na, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với con bé. Diệp Viễn , người da dày, nhiều mỡ, gánh thay em gái mình vài cái đánh thì có sao?"
"Tôi là mẹ ruột của nó, mạng sống của nó là tôi cho, tôi có quyền định đoạt mạng sống của nó!"
Tôi cười giận dữ.
Đời này, tôi thực sự không cần bà ấy.
Bà ấy đã bị con khốn Na Na đó lừa và bà ấy đã yêu cầu điều đó.
Bà ấy xứng đáng mất mạng trong tay nó!
Bố tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y và nhìn bà lạnh lùng.
Mẹ tôi khoanh tay, khịt mũi khinh thường: “Diệp Hải, nếu ông không giao con bé c.h.ê.t tiệc kia ra, chúng ta sẽ ly hôn!”
"Ly hôn?"
"Được, ai sợ ai!"
Tôi kéo mạnh vạt áo của bố.
Ông ấy nhìn lại tôi.
Tôi gật đầu.
Bố tôi mỉm cười, xoa mặt tôi và nói với tôi: “Đời này bố sẽ bảo vệ con”.
Mắt tôi đỏ hoe ngay lập tức và tôi hào hứng ôm lấy ông.
Chẳng trách bố lại khác thường như vậy.
Mẹ tôi sốt ruột đẩy bố tôi: “Mau đưa nó cho tôi, nếu không chúng ta sẽ ly hôn!”
Bố tôi ôm tôi vào lòng và nói một cách kiên quyết: “Được rồi, ly hôn đi!”
Mẹ tôi sửng sốt, khó tin nhìn ông: “Diệp Hải, ông vừa nói gì cơ?”
"Tôi nói, tôi muốn ly hôn với cô!" Bố tôi hắng giọng, nói từng chữ.
Bây giờ, không chỉ có mẹ tôi c.h.ế.t lặng.
Cậu cờ b.ạ.c của tôi và Na Na cũng c.h.ế.t lặng.
"Ông, ông... ông dám ly hôn với tôi? Đồ khốn nạn!" Mẹ tôi bật khóc và đánh bố tôi bằng cả hai tay.
Bố tôi lãnh đạm đẩy bà ra: “Diệp Viễn là của tôi, sau khi ly hôn mỗi người chúng ta sẽ có một nửa tài sản, ngày mai chúng ta ly hôn đi!”
Thân thể mẹ tôi chợt mềm nhũn, bà ngã xuống đất khóc nức nở.
“Sau khi ly hôn, không ai có thể ngăn cản cô trở thành mẹ của Na Na. Cô cũng có thể dùng tiền để công khai trả nợ cờ b.ạ.c cho Huy Tử.”
"Diệp Hải, ông đang nói nhảm cái gì vậy? Diệp Viễn đã lớn rồi, chúng ta đừng ly hôn, đừng ly hôn." Mẹ tôi lau nước mắt, đứng dậy ôm lấy eo bố tôi.
Bố tôi chán ghét đưa tay ra, đẩy bà sang một bên: "Tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này!"
Người cậu thấy vậy lập tức kéo Na Na đến làm người hòa giải.
Tôi khịt mũi lạnh lùng và nhìn họ với vẻ khinh thường.
Toàn bộ tài sản ông bà tôi để lại đều bị cậu tôi lấy đi đánh bạc.
Căn nhà ở là tài sản trước hôn nhân của bố tôi.
Tất cả số tiền mà bố tôi dành dụm được trong nhiều năm đều được mẹ tôi bí mật đưa cho cậu tôi và Na Na.
Đối với mẹ tôi, ly hôn có nghĩa là ra khỏi nhà.
Nếu không có bố tôi là nguồn thu nhập, họ thậm chí có thể không ăn được đồ nóng.
Thấy thái độ cứng rắn của bố, mẹ tôi liếc nhìn cậu tôi.
Cậu tôi bất ngờ chộp lấy con d.a.o trên bàn, kề cổ bố tôi: “Nếu mày dám ly hôn với chị tao, tao sẽ g.i.ế.t mày!”
Nhưng giây tiếp theo.
Kẻ thù của mẹ tôi đã đến cùng với cảnh sát.