Tàng Kiều - Phần 10 (hết)
Cập nhật lúc: 2024-10-12 14:31:21
Lượt xem: 5,476
14
Hoàng đế đột ngột biến mất, trong khi chiến sự ở biên cương ngày càng căng thẳng, An Vương Tống Quân Cẩm đứng ra chủ trì đại cục.
Suốt mấy tháng liền.
Trong dân gian, có lời đồn đại rằng sự mất tích của Hoàng đế không thể tách rời khỏi yêu phi Hứa Thục Nguyệt.
Vì một nữ nhân mà bỏ mặc bách tính thiên hạ.
Thực sự là quá ngu ngốc!
Vì vậy, khi tin Hoàng đế đã c.h.ế.t và An Vương Tống Quân Cẩm sắp lên ngôi được lan truyền, dân chúng không những không buồn mà còn hân hoan vui mừng, không một ai cảm thấy đau buồn vì cái c.h.ế.t của Tống Quân Từ.
Bởi vì Tống Quân Cẩm là vị quân vương luôn nghĩ cho bách tính.
Vào ngày Tống Quân Cẩm đăng cơ.
Tống Quân Từ trong bộ dạng rách rưới xuất hiện trước cổng hoàng thành, miệng không ngừng nói rằng hắn chưa chết, chỉ là bị ám hại, nay hắn trở về để tiếp quản cung điện.
Bên cạnh hắn, Hứa Thục Nguyệt đứng đó, hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
Nhiều người dân đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngày hôm đó, khi hồi kinh, vì dị tượng của trời đất, nhiều người dân đã nhìn thấy rõ dung mạo của Tống Quân Từ và Hứa Thục Nguyệt.
Vì vậy họ cũng dễ dàng nhận ra, đây chính là Hoàng đế và phi tần.
Nhưng...
"Nói cái quái gì vậy, hai cái kẻ ăn mày này? Lại còn dám giả mạo tiên đế, không muốn sống nữa sao!"
"Đúng thế, nhìn các ngươi xem, thối tha như vậy mà còn dám nói là Hoàng đế, ta phỉ nhổ!"
"..."
Người dân vây quanh cổng thành không hề nhận ra bọn họ, có người thậm chí còn lấy rau héo và trứng thối ném vào họ. Hứa Thục Nguyệt liên tục kêu lên rằng mình là Thần phi, nói rằng sau khi trở về cung, sẽ trừng trị bọn dân đen này.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nghe những lời này, sức ném trứng của dân chúng càng mạnh hơn.
Cho đến khi Cấm vệ quân xuất hiện, đưa hai người rời đi. Hứa Thục Nguyệt cứ nghĩ rằng bọn họ đến để cứu mình, trước khi rời đi, nàng còn lớn tiếng mắng dân chúng: "Đợi khi bản cung trở về, ta sẽ sai người đến c.h.ặ.t đ.ầ.u các ngươi!"
Nhưng...
Thứ chờ đợi bọn họ là thủy lao mà ta đã chuẩn bị sẵn.
"Tạ Uyển Ninh, ngươi có ý gì? Mau thả ta ra!"
"Ngươi thật to gan, dám giam bản cung ở đây, mau thả ta ra, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Hứa Thục Nguyệt hét lên, gào thét.
Nhưng tay nàng bị xích sắt trói lại, cả người bị treo lên, còn từ phần n.g.ự.c trở xuống bị nhúng trong nước.
Tống Quân Từ cũng bị đối xử như vậy.
Trong nước có đủ loại tạp chất.
Nào là thịt thối rữa để cả chục ngày, nào là xác động vật đủ loại, tất cả hòa quyện vào nhau, bốc mùi hôi thối kinh tởm, làm phát sinh vô số côn trùng ghê tởm, từng chút một bò lên chân của bọn họ.
Có một số con sâu có răng, chúng cắn vào chân và hút máu, Hứa Thục Nguyệt đau đớn hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tang-kieu-ihew/phan-10-het.html.]
Còn Tống Quân Từ, dù cố gắng không mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi khi ta rạch một nhát d.a.o lên chân hắn, vết thương bị ngâm trong nước bẩn, thu hút lũ côn trùng trong góc, chúng dần dần gặm nhấm vết thương, khiến hắn đau đớn đến mức muốn c.h.ế.t đi.
Ta chỉ đứng yên, lặng lẽ nhìn bọn họ đau đớn gào thét, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ngay từ đầu, ta không hề có ý định để bọn họ c.h.ế.t thoải mái.
Có gì đau đớn hơn việc từ trên cao rơi xuống bùn lầy?
Vì vậy, ta phải để bọn họ tận mắt chứng kiến, Hoàng đế và phi tần từng vô cùng cao quý, cuối cùng lại từng chút một mất hết lòng dân, bị người khác cướp mất ngai vàng, còn bị bách tính khắp thiên hạ phỉ nhổ.
Cuối cùng, bọn họ lại bị ta nhốt trong thủy lao, chịu sự nhục nhã tột cùng.
"Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy."
Dù gì thì những ngày tháng còn dài.
Tất cả những khổ đau mà ta từng chịu đựng, đều phải dần dần trả lại.
À, ta cũng không quên đám người nhà họ Thẩm.
Ta đối xử tốt với bọn họ như thế, kết quả thì sao?
Người đã ép ta uống chén rượu độc, ta cũng sai người ép bà ta uống lại. Vì bà ta đã lớn tuổi, cần cầu phúc cho cha ta, nên ta đặc biệt chọn một loại độc dược cực mạnh, nhanh chóng tiễn bà ta ra đi.
Còn những kẻ trẻ tuổi trong nhà họ Thẩm, ta cũng không bỏ qua bất kỳ ai, tất cả đều bị ném vào thủy lao, ở cùng Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ.
Trong thủy lao không có thức ăn, nên để sống sót, bọn họ chỉ còn một lựa chọn.
Vài ngày sau...
Ta lại đến thủy lao, nhìn những t.h.i t.h.ể đã thối rữa không còn hình dạng. Tống Quân Từ và Hứa Thục Nguyệt miệng vẫn còn vương máu, nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng xanh u ám.
Con người, cuối cùng cũng trở thành dã thú.
15
Tống Quân Cẩm lên ngôi, ta một phi tần của tiên đế, được đối đãi vô cùng tốt.
Hắn ban đầu muốn ta ở lại trong cung.
Nhưng ta không đồng ý, dù gì ta vẫn còn trẻ.
Nếu ở lại hoàng cung, dù có được tôn kính, ngày ngày có người hầu hạ, nhưng cuối cùng vẫn bị vô số ánh mắt dõi theo, cả các đại thần triều đình cũng theo dõi, chẳng còn chút thú vị nào.
Chi bằng ta chuyển ra khỏi hoàng cung, lấy lý do dưỡng bệnh mà sống ở một trang viên.
Trước kia, nguyện vọng của ta chẳng qua là...
Cha sống lâu trăm tuổi.
Ta có thể lấy một người chồng ôn nhu, sinh vài đứa con đáng yêu, trong phủ không có thiếp thất uy h.i.ế.p đến địa vị của ta, ta nắm quyền lực trong tay, sống một đời bình yên.
Giờ đây, nguyện vọng của ta cũng chưa từng thay đổi.
Cha vẫn khỏe mạnh.
Còn ta, đã có sự che chở của Tống Quân Cẩm.
Tại trang viên hoàng gia này, ta vẫn sống những ngày tháng vinh hoa phú quý, được người hầu hạ. Tuy không cưới được một người chồng dịu dàng, nhưng ta lại có một căn phòng đầy những gã trai đẹp, học theo Tống Quân Cẩm lật thẻ bài, thỉnh thoảng cũng ham mê những điều mới lạ, đặc biệt yêu thích một người trong số đó.
Cuộc sống của ta hiện tại, thực sự rất vui vẻ.