Tặng Em Rung Động Ngọt Ngào - Chương 10-11
Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:03:54
Lượt xem: 2,542
10
Nếu không phải bác Trương đột nhiên về nhà, có lẽ tôi đã không thể rời khỏi đó một cách suôn sẻ. Tôi gần như chạy trốn với tốc độ trăm mét. Vì quá sốc, men rượu cũng tỉnh gần hết.
Trên đường về, trong đầu tôi chỉ toàn là những lời Thẩm Triều nói lúc cuối.
A a a, xong đời rồi!
Nhưng tôi vẫn còn một tia may mắn, dù sao sau đêm đó, cơ thể tôi cũng không có gì khác thường.
Cho nên chắc là, có lẽ, có thể, đại khái hoặc là...
Không thể nào chứ?
Dù sao thì tôi cũng phải tránh mặt Thẩm Triều trước, công việc gia sư cũng không thể làm được nữa.
Vì vậy, tôi kiên quyết xin nghỉ việc với bác Trương.
Bác ấy ra sức níu kéo, tôi bèn bịa ra một lý do: "Bác Trương à, thật ngại quá, gần đây con tìm được việc, cần phải đi công tác xa."
Bác ấy rất thất vọng: "Vậy thì thôi vậy."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Triều: Dù đã xảy ra chuyện gì, cũng đều chờ sau kỳ thi đại học rồi giải quyết.
Bây giờ sắp thi đại học rồi, chỉ cần tôi xuất hiện trước mặt anh ta, sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
Tôi không muốn làm chuyện ảnh hưởng đến tương lai của anh ta. Nghĩ như vậy, tôi càng thêm chắc chắn về cách làm của mình.
Đúng, mọi chuyện cứ chờ sau khi thi đại học xong rồi tính.
11
Lại thất nghiệp ở nhà, mẹ tôi nhìn tôi chỗ nào cũng không vừa mắt. Thế là bà ra tay, quyết định sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Tôi thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận.
Đối tượng xem mắt số một, hơn tôi bốn tuổi, công việc ổn định, thu nhập khá, nhưng vừa gặp mặt đã nói kết hôn nhất định phải sinh ba đứa con.
Tôi mỉm cười, cố ý nói: "Em không muốn sinh con."
Thế là, tạch.
Đối tượng xem mắt số hai, nhìn khá đẹp trai, gia cảnh cũng không tệ, tôi đang thắc mắc tại sao anh ta lại phải đi xem mắt, kết quả người ta vừa mở miệng: "Chị gái ơi, lớp nền của chị bị mốc rồi kìa."
Tôi:...
Được rồi.
Đối tượng xem mắt số ba...
Tóm lại, sau một vòng xem mắt, tôi phát ngán, mẹ tôi cũng phát ngán, thề rằng sẽ không bao giờ quản tôi nữa.
Tuy rằng không biết lời thề này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng ít nhất tôi cũng được tự do một thời gian.
Trong khoảng thời gian này, kỳ thi đại học cũng kết thúc.
Tối hôm đó, tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Triều: Thi thế nào rồi?
Đúng như dự đoán, anh ta không trả lời tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tang-em-rung-dong-ngot-ngao/chuong-10-11.html.]
Sau khi điểm thi đại học được công bố, bác Trương gọi điện thoại cho tôi.
Thẩm Triều vậy mà lại thi trên điểm chuẩn, đăng ký vào trường đại học trong thành phố chắc là không thành vấn đề.
"Tiểu Lê, may mà có con trước khi thi giúp Thẩm Triều ôn tập, nếu không nó cũng không thể đạt được số điểm này."
"Cháu giúp được cũng có hạn, chủ yếu là do bản thân nó nỗ lực."
Cúp điện thoại, tôi do dự không biết có nên gửi tin nhắn chúc mừng Thẩm Triều hay không.
Nghĩ lại thôi.
Cái đêm say rượu đó, chắc là tôi cũng không làm gì quá đáng, anh ta cố ý nói như vậy để dọa tôi, chắc là vì tâm lý muốn trêu chọc.
Nghĩ như vậy, tôi ngược lại cảm thấy thoải mái hơn. Anh ta sắp bước vào giảng đường đại học, mở ra một cuộc sống mới.
Tôi chỉ là một người qua đường không đáng kể trong cuộc đời anh ta.
Có lẽ khoảng thời gian đi xem mắt khiến tôi kiệt sức, tôi héo mòn đi trông thấy.
Thế là cô bạn thân tốt của tôi xắn tay áo lên, lôi kéo tôi đến quán bar gần khu đại học để "săn" trai đẹp.
"Chưa nghe câu nói này sao, không có bệnh gì mà nam sinh đại học không chữa được, đi thôi, để các em trai chữa khỏi bệnh cho cậu."
Tôi trợn trắng mắt, nhưng vẫn bị cô ấy kéo vào quán bar.
Phải nói là, nhìn quanh một lượt, ở đây trai đẹp không ít.
Bạn thân kéo tôi đến ngồi chung bàn với mấy cậu em đẹp trai, ban đầu còn hơi gượng gạo, chơi mấy trò chơi, uống vài ly rượu, bầu không khí trở nên sôi động, tôi cũng không kìm nén nữa, bắt đầu "trêu chọc" cậu em đẹp trai có vẻ ngoài hơi rụt rè ngồi đối diện.
Mọi người trên bàn bắt đầu la ó.
Cậu em đẹp trai không chịu nổi, đứng dậy bỏ đi. Đầu óc tôi nóng lên, đứng dậy đuổi theo.
"Em trai, em chạy gì chứ, chị chỉ..."
Chưa nói xong, bỗng nhiên bị người ta kéo lại, ngã vào lòng.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thẩm Triều đã lâu không gặp.
Thực ra tôi không nhận ra anh ta ngay lập tức, anh ta thay đổi rất nhiều, tóc dài hơn một chút, vóc dáng cao lớn hơn không ít, mặc áo khoác đen, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt u ám.
Tôi theo bản năng vùng vẫy, anh ta không buông tay.
Tôi cau mày: "Có chuyện gì sao?"
Sau kỳ thi đại học, tin tức cuối cùng tôi nghe được về anh ta là anh ta đã vào một trường đại học khá tốt trong thành phố.
Bây giờ chắc là đã nhập học rồi, mà ngôi trường này, hình như ở ngay gần đây.
Tôi lại vùng vẫy, anh ta rốt cuộc cũng buông tay. Sau đó nói ra một câu khiến tôi cảm thấy khó tin.
"Em trẻ hơn anh ta, chị gái."
Tôi sững người.
Lúc này tôi mới nhận ra anh ta đang nói đến cậu trai mà tôi vừa mới "thả thính".
Là sinh viên đại học vừa nhập học, đúng là trẻ hơn người ta thật.
"Rồi sao?" Tôi hỏi.
Anh ta dừng lại hai giây, đôi mắt đẹp dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar sáng rực khác thường.
Anh ta nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc:
"Chọn em."