TÂM SÁNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:39:51
Lượt xem: 193
16
Bạc Nhung không chỉ vong ân bội nghĩa mà còn ân đền oán trả.
Nửa đêm canh ba, thân binh của hắn đến doanh trướng của ta gọi ta dậy.
“Tô quan y, vết thương cũ của tướng quân lại tái phát rồi, mời ngài qua xem.”
Ta rất khó hiểu:
“Hôm nay không phải đến phiên ta trực đêm mà.”
“Đây là quân lệnh.”
“…”
Được rồi, địa bàn của ngươi, ngươi làm chủ.
Ta mặc quần áo, xách hòm thuốc đến doanh trướng của Bạc Nhung. Hắn đang ngồi xếp bằng trên giường, chỉ mặc một lớp trung y trắng như tuyết, cổ áo hơi mở, làn da màu đồng thau ẩn hiện.
Ta thở dài tiếc nuối.
Ây ya, hắn không còn là chàng thiếu niên e thẹn, luôn che kín người và nói nam nữ thụ thụ bất thân nữa rồi.
“Tướng quân, vết thương cũ ở đâu vậy?”
Bạc Nhung nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt dưới ánh nến bập bùng có vẻ đặc biệt u oán: “Ở tim.”
Tay đang mở hòm thuốc của ta khựng lại, đại khái đã biết hắn lại đang giở trò gì:
“Ở tim? Vậy cần phải cởi áo, nam nữ thụ thụ bất thân, tướng quân hãy mời cao minh khác vậy.”
Ta xách hòm thuốc định đi, Bạc Nhung phía sau vội vàng nhảy xuống giường chặn ta lại:
“Tiết Hàm Linh!”
Ta nhướng mày, nhìn hắn với vẻ mỉa mai:
“Tướng quân đừng gọi ta như vậy, chúng ta không quen biết, vẫn nên gọi theo chức quan, gọi ta là Tiết quan y đi.”
“…”
17
Khí thế của Bạc Nhung bỗng nhiên yếu đi, ủ rũ cúi đầu trước mặt ta:
“Xin lỗi, ta sai rồi… Ta chỉ là… Có chút không cam lòng…”
“Không cam lòng cái gì?”
Hắn nhìn ta đầy oán trách:
“Lúc đó ta nói muốn đi, nàng vậy mà chẳng hề buồn!”
“…”
“Có gì mà phải buồn chứ, chẳng phải chưa đến ba tháng, chúng ta đã gặp lại nhau rồi sao?”
“Nhưng lúc đó nàng cũng đâu có nói với ta là nàng sẽ đến làm quan y đâu!”
“…”
Lúc đó…
Lúc đó ta nghĩ, dù sao hắn cũng đóng quân ở Kiếm Nam đạo này, ta tìm được hắn cũng không khó.
Nhưng hình như ta quên mất, hắn không biết thân phận của ta.
Hắn không biết ta đến từ đâu, sẽ đi về đâu, chỉ biết ta là một nữ lang y tên Tiết Hàm Linh.
Ta biết cách tìm hắn nhưng hắn lại không biết phải tìm ta ở đâu.
Nghĩ vậy, ta thấy hơi chột dạ:
“Xin lỗi, lúc đó không nên đùa với chàng như vậy.”
18
Bạc Nhung gọi ta đến không phải hoàn toàn là kiếm chuyện, vết thương cũ của hắn thật sự tái phát.
Ta ấn hắn trở lại giường, vết thương trên n.g.ự.c đã ẩn hiện rỉ máu:
“Thật sự bị thương rồi sao không nói sớm?!”
Hắn có chút tủi thân nói: “Là nàng bỏ chạy trước mà.”
“…”
Được rồi, đúng là ta đi trước nhưng nói cho cùng vẫn là do hắn có tiền án bất hảo.
Nhưng may mà vết thương không bị nứt quá nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc cầm m.á.u là được.
Ta dùng đầu ngón tay chấm thuốc cầm máu, cẩn thận bôi lên vết thương của hắn.
Ta bôi thuốc rất cẩn thận và tỉ mỉ, sợ làm hắn đau nên càng thêm nhẹ nhàng, không để ý rằng hắn đã căng cứng cả người.
Đang bôi, một giọt mồ hôi từ cằm hắn rơi xuống má ta đang cúi gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-sang/chuong-4.html.]
Ta ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc:
“Chàng nóng à?”
Mặt hắn rõ ràng đỏ bừng vì nóng, nhưng vẫn cứng miệng:
“Không.”
Rồi lại nghiến răng, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc được: “Chỉ là… Nàng có thể nhanh lên chút được không?!”
“…”
Ta bôi chậm như vậy là sợ ai đau chứ? Thật là chó cắn Lương Sơn Bất Lễ!
Ta nhanh chóng bôi hết phần vết thương còn lại, có chút bột thuốc dính vào vùng da lành lặn nên ta cúi xuống thổi nhẹ một hơi nhưng đổi lại là một tiếng rên rỉ kìm nén của Bạc Nhung:
“Ưm—”
Ta vội vàng ngẩng lên: “Sao vậy? Rất đau à?”
Hắn né tránh ánh mắt ta, giọng khàn khàn:
“Không sao, nàng về đi, chỗ còn lại ta tự làm được.”
“Vết thương ở ngực, chàng tự băng bó kiểu gì?”
Giọng điệu của hắn như sắp sụp đổ: “Ta có thể mà! Nàng mau đi đi! Van nàng đấy!”
Kỳ lạ thật, vậy là ta xách hòm thuốc, ngáp ngắn ngáp dài bỏ về.
19
Sau khi Tiết Ương rời đi, Bạc Nhung gọi thân vệ của mình là Bạch Phi vào.
Bạch Phi rất biết ý, cầm lấy băng gạc định băng bó cho hắn nhưng lại bị hắn xua tay ngăn lại:
“Đừng băng nữa, dù sao lát nữa cũng ướt, ngươi đi lấy cho ta một thùng nước lạnh vào đây.”
Tiên đến đây, đến đây cùng Tiên~~
Bạch Phi nhìn hắn đầy khó hiểu:
“Tướng quân, đã muộn thế này rồi, hơn nữa ngài còn đang bị thương, không thể tắm nước lạnh đâu ạ?”
Bạc Nhung nhìn trời thở dài thườn thượt:
“Tắm nước lạnh có thể vết thương cũ tái phát, không tắm thì tướng quân nhà ngươi có thể trực tiếp c.h.ế.t ngay tại chỗ, ngươi thấy ta nên chọn cái nào?”
Bạch Phi: “…”
Không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ nghiêm trọng, thôi thì cứ làm theo vậy.
Đêm đó, Bạc Nhung ngâm mình trong nước lạnh suốt nửa canh giờ mới dập tắt được những biến hóa đáng xấu hổ của cơ thể và ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy trong lòng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười khổ: Người tìm nàng đến là hắn, cuối cùng tự làm tự chịu cũng là hắn.
Hơi thở của nàng phả lên, lần đầu tiên Bạc tiểu tướng quân cảm thấy bản thân tan tác đến vậy.
Xem ra sau này thật sự… Sẽ bị nàng ăn sạch sành sanh rồi.
20
Tên Bạc Nhung này gần đây càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn cướp ngọc bội uyên ương của ta.
Nguyên nhân là lần nọ hắn gọi ta đến băng bó vết thương, ngọc bội của ta rơi xuống.
Lúc đó hắn nhặt lên nhìn kỹ, sau đó vậy mà lại trơ trẽn cướp trắng trợn:
“Thì ra là một đôi, cho ta một cái đi.”
“…”
Ta im lặng một lát, vẫn thành thật nói:
“Ngọc bội này, ta đã từng tặng cho người khác.”
Nghe vậy, hắn kinh ngạc nhìn ta: “Không phải đã nói là đã từ hôn rồi sao?”
“Đúng là đã từ hôn rồi…”
Ta nói được một nửa thì đột nhiên phản ứng lại: “Sao chàng biết?!”
Bạc Nhung xác nhận đã từ hôn thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm ngọc bội vênh váo nói:
“Tiết ngự sử lúc trẻ cùng lão gia nhà ta là oan gia trên triều đình, trước khi nàng đến Mân Sơn thì thư của Tiết bá phụ đã đến rồi, ông ấy nói con gái ông ấy đến làm quan y, bảo cha ta chiếu cố nhiều hơn. Tiết Ương tự Hàm Linh…”
Hắn nheo mắt lại: “Tiểu Tiết thần y, lúc đó nàng cứu ta, sao không nói cho ta biết nàng là con gái của Tiết bá phụ?”
Chuyện này… Ta thật sự không biết.
Năm ta bốn, năm tuổi, Bạc lão tướng quân dẫn các con trai đến trấn thủ Mân Sơn, ta thật sự không nhớ rõ.
Hơn nữa năm đó cha ta nhậm chức ngự sử đại phu, chủ yếu giám sát can gián, ‘oan gia’ trên triều đình nhiều vô số kể, ta căn bản không phân biệt được ai với ai.
Nhưng ta đột nhiên hiểu ra một chuyện:
“Cho nên ngày đó vừa nhìn thấy ta, chàng đã bình tĩnh như vậy, thật ra là đã nhận được tin ta sẽ đến rồi đúng không?”
“Đúng vậy, lúc đó ta còn đang giận nàng, vốn không muốn đi gặp nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đến doanh trại quan y một chuyến.”
“…”