Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tâm Như Rắn Rết - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-31 13:39:42
Lượt xem: 190

1.

 

Sáng thứ hai đi làm, tôi mang một bản hợp đồng gấp đến cho cấp trên Lý Lượng ký tên. 

 

Kết quả, hắn nói bản hợp đồng tôi gửi qua email có mấy chỗ cần sửa, bảo tôi ngồi vào ghế của hắn sửa ngay, sửa xong là ký luôn.

 

Lý Lượng nổi tiếng trong công ty là kẻ thích chiếm lợi từ nhân viên nữ. Nhưng bản hợp đồng này đã bị kéo dài hơn nửa tháng, vốn dĩ phải ký từ tuần trước, nhưng bị hắn cố ý trì hoãn. 

 

Hôm nay là hạn cuối, nếu không đưa cho bên cung ứng, tuần này không thể xếp lịch sản xuất.

 

Tôi còn cố ý lấy con d a o rọc giấy trên bàn hắn đặt cạnh bàn phím để cảnh cáo, nghĩ rằng hắn sẽ không dám làm gì quá đáng.

 

Nhưng tôi vừa ngồi xuống, hắn đã vòng tay đặt lên lưng ghế, gần như vây tôi vào trong vòng tay hắn. 

 

Tay hắn còn phủ lên tay tôi đang cầm chuột, đầu nghiêng sát vai tôi, gần như chạm vào cổ, giả vờ chỉ chỗ cần sửa trên màn hình. Cánh tay đang đặt trên lưng ghế của hắn không yên, trượt xuống lưng tôi rồi vuốt lên vuốt xuống.

 

Tôi không nhịn được, đứng phắt dậy, t á t hắn một cái.

 

Hắn lại nói tôi phản ứng quá thái quá, rồi kéo tôi vào lòng. Tôi tức đến mức cầm bàn phím không dây đ ậ p vào đầu hắn một cái rồi bỏ đi.

 

Hắn không biết xấu hổ, còn dám đuổi theo. Tôi biết hắn cố tình trì hoãn kí hợp đồng để chờ tôi tự dâng đến cửa, vừa nghĩ đến đã nghẹn ức không nhịn nổi, thế là trước mặt tất cả đồng nghiệp trong phòng ban, tôi cãi nhau với hắn. 

 

Tức giận, tôi mắng thẳng: “Loại r á c rưởi chuyên q u ấ y r ố i nhân viên nữ như anh, sao không chếc đi cho rồi?”

 

Không ngờ…

 

Ngày hôm sau, thi the của hắn nằm ngay giữa sảnh tầng một của công ty, trong khu vực trồng cây cảnh.

 

Hiện trường lập tức được bảo vệ phong tỏa, nhưng tòa nhà văn phòng có nhiều lối ra vào, lại toàn kính trong suốt. 

 

Thời điểm phát hiện thi the trùng với giờ cao điểm, nhiều đồng nghiệp vừa đến công ty đã nhìn thấy. Chỉ vài phút sau, trong nhóm chat đã toàn là ảnh và video.

 

Người đầu tiên phát hiện thithe là một nhân viên. Dù bảo vệ đã nhanh chóng bảo vệ hiện trường và báo cảnh sát, nhưng trong khoảng thời gian chờ đợi, sảnh tầng một đã chật kín người vây quanh. 

 

Tiếng người huyên náo, đèn flash từ điện thoại lóe lên không ngừng, còn có người gọi điện kể lại với bạn bè, đồng nghiệp một cách đầy kinh ngạc.

 

Tôi cùng đồng nghiệp đi vào từ cửa sau, đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống. Mọi người không dám nhìn chằm chằm thi the quá lâu, nhưng ai nấy đều đoán xem ai là người giec Lý Lượng và còn táo tợn đặt xac hắn ngay trong sảnh công ty.

 

Với việc hắn thường xuyên q u ấ y r ố i nữ đồng nghiệp trong công ty, lại có tin đồn rằng hắn có quan hệ bất chính với nhiều nữ nhân viên kinh doanh của nhà cung ứng, khả năng bị trảthù là rất lớn.

 

Đám đông vừa tò mò vừa phấn khích bàn tán, tôi thì vừa lướt ảnh chụp trên điện thoại, vừa chăm chú nhìn thi the bên dưới.

 

Đột nhiên, tôi phát hiện bụng của hắn dường như có thứ gì đó vừa động đậy. Ngay sau đó, bên dưới làn da bụng, có một thứ trông giống như xúc xích đỏ to bằng cổ tay đang bò qua lại…

 

Hành lang tầng trên đầy đồng nghiệp, ai cũng nhìn xuống, đương nhiên không chỉ mình tôi thấy. Một người hét lên:

 

“Mọi người nhìn kìa! Bụng hắn có thứ gì đang động đậy!”

 

 

Theo tiếng hét này, một số đồng nghiệp đang xem náo nhiệt dưới sảnh cũng tò mò tiến lại.

 

Lực lượng bảo vệ khống chế hiện trường sợ họ đến gần làm hư hỏng hiện trường nên dùng loa phóng thanh hét lên.

 

 

Nhưng đúng lúc hắn vừa hét lên, vật trong bụng thithe càng đào sâu hơn, rõ ràng là vật sống, hình như đang tìm chỗ để thoát ra.

 

Mọi người trong đại sảnh đều hét lên, lúc này miệng của thithe dường như cử động, sau đó có thứ gì đó thoát ra khỏi miệng.

 

 

Người trên lầu lập tức hét lên, trong đại sảnh có người hét lớn: “Trong người hắn có rắn”, mọi người vừa chạy ra ngoài vừa la hét ầm ĩ.

 

 

Sau đó cảnh sát ập đến, phong tỏa hiện trường rồi sơ tán toàn bộ tòa nhà.

 

 

Các đồng nghiệp của tôi đều đến công ty nhưng vì sự cố này nên họ chuyển sang làm việc tại nhà.

 

 

Nhưng sự việc giật gân như vậy đã khơi dậy sự tò mò và sợ hãi của mọi người. Họ không muốn về nhà nên hẹn nhau đến làm việc ở một quán cà phê gần đó.

 

 

Trên đường đi, Trần Văn Vũ đặc biệt nhắc nhở tôi phải cẩn thận, bởi vì hôm qua tôi và Lý Lượng cãi nhau ầm ĩ, tôi còn t á t anh ta một cái, bảo anh ta đi chec, hôm nay anh ta ch*t thật, tôi chắc chắn sẽ bị cảnh sát triệu tập.

 

 

Đến quán cà phê, anh ta còn hào hứng kể cho chúng tôi biết, anh ta biết Lý Lượng chec như thế nào rồi, trước đây trong "Tam ngôn nhị bá" cũng có vụ án tương tự.

 

Là sau khi khống chế được người, dùng một cái ống tre dài nhét con rắn vào, hướng đầu rắn về phía hậu môn, bịt kín, rồi dùng nhang hoặc lửa gì đó đốt đuôi rắn.

 

Rắn chỉ có thể bò về phía trước, không thể bò lùi. Nếu đuôi rắn bị đau, nó chỉ có thể chui vào trong.

 

Một khi đã chui vào cơ thể, nó sẽ bò lung tung bên trong, làm rối tung ruột gan của người đó.

 

Không có gì lạ khi phải bịt kín hậu môn và miệng, chính là sợ rắn chui ra.

 

Anh ta còn khẳng định rằng xacchec chắc chắn đã được di chuyển đến đây không lâu, con rắn đó đã mệt khi bò bên trong, ban đầu nó không di chuyển, nhưng có quá nhiều người vây xem, tiếng ồn quá lớn, đã làm cho rắn tỉnh giấc và tìm đường chạy thoát.

 

Hung thủ không chỉ muốn gi*t người, mà còn là một lời cảnh báo.

 

Nhưng con rắn còn sót lại trong cơ thể của Lý Lượng, có thể là chìa khóa để phá án.

 

Tôi nói rằng hung thủ đã dùng thuốc tẩy để lau chùi toàn bộ xacchet của Lý Lượng, nhưng lại để lại một con rắn có khả năng trở thành manh mối trong xácch*t, tôi cảm thấy hơi mâu thuẫn.

 

Giống như đây là manh mối mà hung thủ cố tình để lại, nhưng cũng có thể là manh mối cố tình đánh lạc hướng cảnh sát.

 

Xung quanh tòa nhà văn phòng đều có camera giám sát, Lý Lượng là một người to lớn như vậy, hung thủ đã đưa hắn ta vào đại sảnh như thế nào mà không bị camera ghi lại?

 

Anh ta nói những điều này, ánh mắt không ngừng quét qua tôi, khi tôi nhìn lại, anh ta lại cười với tôi, sau đó mô tả chi tiết và rất tỉ mỉ với các đồng nghiệp về phương thức gây án.

 

Mọi người nghe rất say sưa, còn tưởng tượng nếu mình là hung thủ, sẽ gây án như thế nào, lại đoán xem liệu đó có phải là những nữ nhân viên kinh doanh hay những nữ nhân viên đã bị q u ấ y r ố i và buộc phải nghỉ việc trước đó đã trả thù hay không.

 

Thật tiếc là chưa đoán được kết cục, tôi và Trần Văn Vũ đã bị triệu tập.

 

Tôi là vì đã tranh cãi với Lý Lượng ngày hôm qua, Trần Văn Vũ là vì đã đăng thông tin vụ án trong nhóm chat của công ty.

 

Vì có quá nhiều người liên quan, nên việc thẩm vấn được thực hiện tại văn phòng công ty.

 

Tôi và Lý Lượng xảy ra mâu thuẫn thế nào, cả bộ phận đều biết, tôi cũng không có gì phải giấu.

 

“Vậy sau giờ làm cô đã đi đâu?” Nữ cảnh sát tên Vương Mộng nhìn tôi dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Đã ầm ĩ đến mức đ á n h nhau, công ty không giải quyết à?”

 

Tôi nghe vậy cười khẩy một tiếng, giám đốc nhân sự Cố Thành Quân đang đứng cạnh tôi lập tức khụ khụ một tiếng, cảnh cáo liếc tôi một cái.

 

Thấy vậy, đội trưởng Hàn phụ trách vụ án lập tức lên tiếng: “Xin đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, Cố tổng mời ra ngoài.”

 

Tôi nhìn đội trưởng Hàn với ánh mắt biết ơn, nhưng Cố tổng trước khi đi vẫn nhìn tôi một cái cảnh cáo.

 

Dù đội trưởng Hàn dịu dàng bảo tôi tiếp tục nói, đừng có gánh nặng tâm lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-nhu-ran-ret/chuong-1.html.]

 

Tôi vẫn lảng tránh chuyện đó, chỉ báo cáo lịch trình sau giờ làm.

 

Công ty giải quyết như thế nào?

 

Lý Lượng ở bộ phận mua hàng nhiều năm như vậy, cấp cao công ty không phải không biết những chuyện bẩn thỉu của hắn ta, chỉ là chọn cách bảo vệ hắn ta.

 

Dù sao bộ phận mua hàng béo bở như vậy, những cấp cao đó ít nhiều đều nhận lợi từ Lý Lượng.

 

Chọc giận Lý Lượng, lỡ hắn ta liều mạng khai ra điều gì, những cấp cao đó cũng không dễ thoát tội.

 

Cho nên hôm qua ầm ĩ đến nhân sự, Cố tổng cũng xuất hiện, nhưng chỉ an ủi tôi, nói hôm qua là vô tình sờ tay, vỗ vai, giao tiếp bình thường giữa cấp trên cấp dưới, tôi cũng không thiệt thòi gì, còn t á t cho anh ta một cái, đ á n h đến sưng đầu, trước mặt nhiều nhân viên như vậy, không nể mặt anh ta, bảo tôi phản ứng thái quá!

 

Cố tổng còn cảnh cáo tôi, hiện tại kinh tế khó khăn, tìm việc không dễ, công ty phúc lợi tốt, quan hệ công chúng cũng tốt, chuyện này mà ầm ĩ ra, đối với một người phụ nữ như tôi cũng không có lợi gì.

 

Anh ta còn nói doanh thu của công ty tuy tốt nhưng cũng dự định sẽ cắt giảm biên chế.

 

Vì vậy tôi đã nhịn, nhưng càng nghĩ càng thấy nghẹn uất, nên đã lang thang vô định trên đường đến khuya, còn về cách chứng minh thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.

 

Sau khi tôi làm xong lời khai, đội trưởng Hàn liếc nhìn tôi, dặn dò nếu nhớ ra điều gì thì có thể liên lạc lại với anh ấy.

 

Vừa ra khỏi phòng, tôi đã gặp Cố Thành Quân đang đợi ở bên ngoài, ông ta dặn dò tôi phải cẩn thận lời nói, vân vân, lời lẽ rất khó nghe.

 

Tôi chỉ trả lời qua loa, nhưng khi cầm điện thoại lên xem thì mới phát hiện ra ông ta đã gửi thông báo hành chính trong nhóm nội bộ của công ty, và các nhóm nhỏ của từng bộ phận, rằng nếu ai vì chuyện này mà nói ra điều gì không nên nói, hoặc ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty trên truyền thông, dư luận, sẽ trực tiếp bị đuổi việc với lý do gây thiệt hại cho lợi ích của công ty.

 

Tôi liếc nhìn ông chủ Cố bên cạnh, ông ta vẫn nheo mắt nhìn tôi cười: "Viên Viên, giám đốc Lý gặp chuyện, bộ phận mua hàng chắc chắn sẽ có điều chỉnh nhân sự, với thâm niên của cô thì rất có khả năng thăng tiến lên một bước đấy."

 

Lời ông ta vừa dứt, cánh cửa bên cạnh đột nhiên "rầm" một tiếng.

 

Trần Văn Vũ vừa lấy xong lời khai có chút ngại ngùng, vẫy vẫy tay: "Lúc nãy quá căng thẳng, tay tôi toàn mồ hôi, hơi trơn, tôi đi rửa tay."

 

Vội vã đi vào nhà vệ sinh, nhưng tôi biết, Cố tổng đã nghe thấy lời nói của anh ta.

 

Cố tổng nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng thờ ơ, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt u ám: "Công ty có đội ngũ quan hệ công chúng rất giỏi, nếu cô cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi."

 

Ông ta đang đ e d ọ a tôi.

 

Năm ngoái, một nữ nhân viên kinh doanh của nhà cung ứng đến công ty g â y r ố i, nói rằng Lý Lượng đã chuốc say và qhtd với cô ấy.

 

Lúc đó, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, đồng nghiệp đều nghĩ rằng Lý Lượng ít nhất cũng bị xử phạt hành chính. Nhưng sau đó, bằng chứng video được đưa ra, cho thấy sếp của cô gái kia đã say rượu và đưa cô ấy đến phòng của Lý Lượng, lúc đó Lý Lượng cũng say.

 

Cô nhân viên kinh doanh tức giận, đã báo cảnh sát và đăng bài lên mạng, muốn mượn sức mạnh dư luận.

 

Nhưng chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, cô ấy không có bằng chứng nào để chứng minh Lý Lượng đã làm gì với cô ấy.

Ngược lại, sếp của cô nhân viên kinh doanh bị đuổi việc, còn cô nhân viên này bị tố cáo là đã lợi dụng chuyện này để đ e d ọ a muốn nhận hợp đồng lớn, sự việc khiến cô ấy phải nhảy lầu tutu, công ty còn ca ngợi Lý Lượng không bị sắc đẹp mê hoặc.

 

 

Gần như tất cả các nữ sinh thực tập đến công ty đều bị Lý Lượng lợi dụng, cuối năm ngoái còn có một nữ sinh thực tập hẹn hò với hắn ta vài lần, muốn chuyển sang bộ phận mua hàng sau khi chính thức.

 

 

Kết quả là Lý Lượng mặc quần là không nhận người, cô gái đó làm ầm lên, nhưng Lý Lượng lại đưa ra bản ghi âm cô gái yêu cầu hắn ta chuyển cô ấy sang bộ phận mua hàng, cuối cùng chuyện này hoàn toàn biến thành cô gái muốn dựa vào thân thể để thăng tiến, Lý Lượng lại trở thành nạn nhân.

 

 

Dù sao thì một người muốn đ á n h, một người muốn chịu, nhưng cuối cùng cô gái đó bỏ đi trong sự thất vọng, thậm chí còn không được nhận lương.

 

 

Theo những gì tôi biết, trong công ty này trong suốt những năm qua, tất cả những chuyện này đều do Giám đốc Cố điều khiển.

 

 

Chưa kể đến việc họ b ó c l ộ t nhân viên như thế nào, tôi biết họ rất nguy hiểm, vì vậy tôi cố gắng không chạm vào những vấn đề này.

 

Giám đốc Cố đưa tôi đến dưới tòa nhà công ty, dặn dò tôi phải chú ý lời ăn tiếng nói, bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi trong tuần này, đợi cảnh sát triệu tập, không được đến công ty nữa!

 

 

Tôi chỉ cảm thấy tức nghẹn, đi một lúc, tôi ngồi xuống cạnh bồn hoa trước tòa nhà văn phòng, lấy gói bánh quy trong túi ra nhai ngấu nghiến.

 

 

Vừa ăn, tôi nghe thấy tiếng động xào xạc trong bụi cây, rồi một cái đầu nhỏ màu nâu trắng với đôi tai nhọn tròn thò ra từ bụi rậm.

 

 

Nó hít hít mũi, ngửi thấy mùi bánh quy, lập tức bước ra khỏi bụi rậm, đứng thẳng người đưa tay về phía tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra nụ cười nịnh nọt.

 

 

Tôi bóc vài miếng bánh quy đưa cho nó, rồi lấy hết đồ ăn vặt trong túi ra, nhét vào bụi cây: "Mấy ngày tới tôi có thể sẽ không đến làm việc, coi như đây là lương thực cho cậu."

 

 

Đây là một con gấu mèo, không biết ai đã bỏ rơi nó.

 

Có lần tôi làm thêm giờ đến khuya, phát hiện nó bên đường cạnh bồn hoa, chân bị gãy, bộ lông đẹp đẽ dính đầy máo, yếu ớt đến mức sắp chec.

 

 

Lúc đó tôi định bỏ đi, nhưng nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể có linh tính, cuối cùng không biết sao tôi lại bế nó lên và đưa đến bệnh viện thú y gần đó.

 

 

Đến bệnh viện thú y mới biết, hiện nay nuôi loại này phải xin giấy phép, hơn nữa gấu mèo rất thông minh, nhốt cũng không giữ được, khó nuôi, tính khí hung dữ, lại thích ăn trộm.

 

 

Vài năm trước, loại này rất phổ biến, đều được nhập từ nước ngoài, sau đó khó nuôi nên đều bị bỏ rơi.

 

 

 

Tôi đi làm cũng không có thời gian để chăm sóc nó, ban đầu định là sau khi chữa khỏi ở bệnh viện thú y sẽ xem có ai nuôi không.

 

 

Nhưng sau khi chân nó có thể di chuyển, nó đã chạy mất.

 

Sau đó, một lần tôi gặp nó trong bụi rậm dưới tòa nhà công ty, tôi thường xuyên mang thức ăn đến đó ăn, cũng để lại một ít cho nó, coi như là cho nó ăn.

 

 

Dần dần quen thuộc, nó sẽ đến đó chờ tôi, đôi khi tôi cũng nói chuyện với nó vài câu.

 

 

Dù sao thời buổi này, lòng người khó đoán, có những lời không thể nói với người khác, cũng không thể nói trên mạng, nhưng phải trút bỏ thôi.

 

 

Hôm nay tôi tâm trạng nặng nề, cũng không muốn nói chuyện, để lại đồ ăn rồi đi.

 

 

Gấu mèo chỉ biết bê đồ vào bụi rậm, thậm chí còn không nhìn tôi lấy một lần.

 

 

Về đến nhà, tôi ném đồ xuống, lấy túi tắm một lần bọc bồn tắm, rồi mới cho nước vào bồn tắm, tranh thủ lúc cho nước, tôi cầm thuốc tẩy lau sạch mọi ngóc ngách trong nhà vệ sinh.

 

 

Đợi nước đầy, tôi nằm trong bồn tắm, nhìn thuốc tẩy bày bán trên mạng đầy quảng cáo ở góc nhà vệ sinh, từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác nóng ấm và thỏa mãn mà nước nóng mang lại.

 

 

Loading...