Tâm Cơ Của Bùi Công Tử Sâu Như Biển - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-27 00:57:37
Lượt xem: 1,976
"Phu quân, chàng quên rồi sao? Ta và Bùi phu nhân trước kia rất thân thiết, lúc đó còn từng nhắc đến chuyện định hôn ước từ bé, ta đã trao đổi tín vật với bà ấy rồi."
Bà nói, "Nếu không phải năm đó nhà ta xảy ra chuyện, việc này đã thành rồi."
"Ta thấy đứa trẻ nhà họ Bùi cũng không tệ, hiếu học, lễ độ, biết phép tắc."
"Cộng thêm tình nghĩa giữa hai nhà chúng ta, sẽ không để A Vân chịu thiệt."
Phụ thân ta cũng gật đầu, nói: "Đứa trẻ đó đúng là hiếu học, mấy hôm trước còn tự mình viết thư cho ta xin chỉ giáo về học vấn."
"Ta thấy văn phong của nó rất phóng khoáng, là người ngay thẳng chính trực, tương lai nhất định sẽ có chỗ đứng."
"Nhưng chuyện này, vẫn phải hỏi ý kiến của A Vân."
Cả nhà đều nhìn ta, ánh mắt đều cùng một ý nghĩa: Con thấy Bùi Hành thế nào?
Ta ấp úng hồi lâu, đỏ mặt nói: "Thực ra, con và Bùi Hành từ nhỏ đã quen biết nhau."
Tỷ tỷ thấy ta như vậy, lập tức cười lớn: "Xem ra là không cần hỏi nữa rồi, muội muội nhà ta, vừa lòng Bùi Hành lắm đây."
"Cũng không phải... chỉ là Bùi Hành hắn... là người thật sự rất tốt." Nếu bảo phải nói với người nhà chuyện hắn có thể thích ta, ta thế nào cũng không mở miệng được.
12
Chẳng bao lâu sau khi ta gật đầu đồng ý, hai nhà bắt đầu bàn bạc chuyện hôn sự.
Mẫu thân cũng nói với bên ngoài rằng, bà đã bàn bạc việc này với Bùi phu nhân từ sớm, coi như hai nhà đã định hôn từ thuở bé.
Ai ngờ đâu, Tống Yến sau khi biết chuyện, cứ như phát điên mà gửi thư, tặng quà cho ta, còn ba ngày hai bữa sai Tống Thanh Thanh rủ rê ta ra khỏi phủ.
Ta từ chối tất cả mọi thứ và người có liên quan đến hắn, một bước cũng không ra khỏi phủ, chuyên tâm nghiên cứu thư họa và việc kinh doanh cửa tiệm.
Cho đến khi nhận được thư của Thẩm Oanh và hiệu sách.
Thẩm Oanh hẹn ta đến Vân Lai lầu để bàn bạc chuyện cửa tiệm, còn hiệu sách thì nói Bùi Hành lại bỏ ra ngàn vàng, muốn Tự tiên sinh vẽ cho hắn một bức chân dung.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thực ra, ta rất khâm phục Thẩm Oanh, thậm chí còn cảm thấy nếu cô nương này có vốn liếng và đường lối, chưa biết chừng có thể trở thành người giàu nhất thiên hạ.
Nàng ấy không chỉ khéo tay mà còn có nhiều ý tưởng mới lạ, lúc nào cũng nghĩ ra được những hoạt động làm khuynh đảo kinh thành, nào là "mua chung", nào là "giảm giá theo lượt", luôn luôn có thể kiếm tiền một cách tối đa mà còn tạo được tiếng thơm.
Vì vậy, khi nàng ấy đề xuất ý tưởng mở cửa tiệm mới, ta đương nhiên hết sức ủng hộ.
"Tỷ tỷ nghe muội nói này, nếu cửa hàng trang điểm có thể mở được, thì chắc chắn sẽ lời to đấy." Nàng ấy thần sắc kích động, "Bây giờ có ai làm ra được son môi và phấn má... ừm, phấn hồng như của muội đâu."
Nàng ấy lấy đồ ra cho ta dùng thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-co-cua-bui-cong-tu-sau-nhu-bien/chuong-9.html.]
"Nhìn xem, kết hợp với nhan sắc của tỷ tỷ nữa chứ." Nàng ấy thán phục, "Đúng là tấm biển hiệu sống!"
Ta nhìn vào gương, không khỏi phải cảm thán tay nghề tinh xảo của nàng ấy.
"Hai thứ này chỉ là khởi đầu thôi, muội còn nhiều thứ hay lắm."
"Nhưng muội nghĩ, trước tiên chúng ta phải tạo dựng thương hiệu cao cấp."
Ta ngẩn người: "Thương hiệu... cao cấp là gì?"
Nàng ấy nói nhanh như gió: "Chính là, của hiếm thì mới quý, nếu lúc nào cũng có thì sẽ chẳng còn giá trị nữa."
Ta như hiểu như không gật đầu, đang định nói chuyện tiếp với nàng ấy thì nghe thấy tiếng gầm lên từ phòng bên cạnh.
Giọng nói rất giống Tống Yến.
"Suỵt." Thẩm Oanh đặt ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng nói, "Tỷ tỷ, có chuyện bát quái của người quen kìa!"
Rồi nàng ấy kéo ta lại, áp tai vào tường, cười như một con hồ ly nhỏ.
"Bùi Hành, lần trước ở chùa, ta còn tưởng ngươi muốn trả thù chuyện ta từng mắng ngươi là đồ mọt sách, cố ý chọc tức ta."
"Không ngờ ngươi thật sự không màng đến tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm." Giọng nói là của Tống Yến.
Thẩm Oanh nháy mắt với ta, nhỏ giọng nói: "Hỏng rồi, hóng chuyện lại hóng trúng nhà mình."
Ta mím môi, trong lòng lại rất muốn biết, với tính cách của Bùi Hành, hắn sẽ đáp lại thế nào.
"Tống Yến, ngươi nghĩ rằng, nếu không có A Vân, tại sao ta lại có thể làm huynh đệ với ngươi nhiều năm như vậy?"
13
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình thản, nhưng những lời nói ra lại khiến trái tim ta đập liên hồi.
"Ngươi nhìn lại mình đi Tống Yến, đọc sách thì không chịu, tập võ thì chẳng tinh thông, ngày thường chẳng phải là uống rượu tìm vui thì cũng gây chuyện thị phi."
"Tống gia cũng chẳng phải hạng ghê gớm gì, ngươi thật sự cho rằng mình là Tống Yến thì ghê gớm lắm sao, khiến ta phải nhường nhịn ngươi nhiều năm như vậy?"
Giọng Tống Yến tức giận đến run lên, nghe như đang cố gắng kìm nén điều gì: "Vậy ra nhiều năm qua, ngươi nhẫn nhịn là vì muốn cướp A Vân của ta?"
Thẩm Oanh thở dài, bĩu môi nói: "Ta đã sớm biết Tống Yến sẽ như thế này."
"Hắn ta chỉ là trẻ con, bản tính cũng không xấu."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng ấy, hỏi: "Muội không thích hắn sao?" Đây chính là nam nữ chính trong mơ của ta đó.