Tạm biệt - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:45:33
Lượt xem: 1,799
Giang Biệt Chi luôn biết cái tên này. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tôi như vậy.
“Tôi đã quyết định sẽ ly hôn. Làm ơn, anh Giang, hãy nhanh lên và đừng trì hoãn việc tìm kiếm người tiếp theo của tôi.”
“Người tiếp theo?” Giang Biệt Chi gần như tức giận cười: “Tôi đã cho cô địa vị và tài nguyên mà cô mơ ước, cô còn muốn ai nữa? Tây Tây, cô là người vợ đầu tiên và cuối cùng của tôi, tôi chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, nhưng tôi có thể cam đoan rằng, rằng chỉ cần cô muốn, vị trí của bà Giang sẽ mãi mãi là của cô, không ai có thể cướp đi!”
Tôi đáp: “Nhưng đó chưa bao giờ là điều tôi mơ ước.”
Dường như Giang Biệt Chi sững sờ.
“Anh vẫn không biết tôi muốn gì... nhưng không sao, tôi không muốn nó nữa.”
Nói xong tôi liền cúp điện thoại.
Cô bạn thân Tiểu Bạch của tôi cũng là một thành viên của công ty.
Cô ấy nói với tôi rằng gần đây Giang Biệt Chi không được tập trung, hắn luôn bị phân tâm trong các cuộc họp.
Tiểu Bạch nói: “Mọi người đều cho rằng cậu vẫn luyến tiếc Tổng Giám đốc Giang, sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Có vẻ như... Tổng Giám đốc Giang cũng tin như vậy.”
Thảo nào.
Sau khi tôi nói muốn ly hôn, Giang Biệt Chi đã chủ động liên lạc với tôi mỗi ngày nhưng ba ngày trở lại đây, hắn lại lạnh lùng với tôi như cũ.
Hóa ra là chờ tôi cúi đầu. Đó là những gì hắn muốn.
Ngày thứ sáu, tôi chủ động đến công ty. Khi Giang Biệt Chi nhìn thấy tôi, mắt hắn sáng lên: “Tây Tây, cô đã tìm ra chưa?”
“Tìm ra rồi.”
Tôi đập một chồng tài liệu lên bàn hắn.
“Tôi không chỉ muốn ly hôn mà còn muốn chấm dứt hợp đồng.”
12
Tôi đã ký hợp đồng 5 năm với công ty. Năm nay chính xác là năm thứ 5.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi chọn không gia hạn.
Giang Biệt Chi không thể tin được. Hắn nghiến răng hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi.”
“Cô đã tìm thấy ngôi nhà tiếp theo của mình chưa?”
Tôi không rõ ý hắn đang nói về ngôi nhà tiếp theo nào.
Nhưng tôi vẫn nói “rồi”.
Thái độ của tôi khiến hắn phát cáu.
Hắn không do dự nữa, cầm bút ký vào hai bản hợp đồng.
Tuy nhiên, lực quá nặng đến nỗi nó gần như cắt xuyên qua tờ giấy.
Với thỏa thuận ly hôn, quá trình tiếp theo rất đơn giản.
Ngày nhận được tờ giấy chứng nhận ly hôn, tôi vô cùng thanh thản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-biet-ardc/5.html.]
Khoảng thời gian yêu đơn phương kéo dài bảy năm này cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi đang ngắm nghía quyển sổ xanh thì nghe Giang Biệt Chi nói: “Nhớ kỹ, hôm nay là do cô từ bỏ.”
“Ồ, yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận.”
“Hy vọng như vậy.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ lạnh lùng, nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi mới chú ý đến, hốc mắt hắn đỏ hoe.
13
Hốc mắt có đỏ hay không, liên quan gì đến tôi?
Tôi lao vào cuộc sống mới không ngừng nghỉ.
Tất nhiên, sẽ là nói dối nếu nói rằng không buồn chút nào.
Dù sao thì tôi cũng đã từng thích hắn rất nhiều, đã cố gắng rất nhiều để được gần hắn.
Nhưng chỉ cần một thời gian ngắn là tôi tỉnh lại. Nỗi buồn của tôi chỉ là cảm thấy bản thân vô giá trị.
Nhà họ Giang đã từng hỗ trợ tài chính cho tôi và tôi nghĩ rằng những việc tôi đã làm cho họ trong những năm qua cũng đủ để đền đáp.
Vài ngày sau, Tiểu Bạch nói với tôi rằng cô ấy cũng đã từ chức.
“Tây Tây, cậu đi thì mình cũng đi, đàn ông không đáng tin cậy, chị em tốt sẽ cùng cậu ra đi!”
Tôi gần như xúc động đến phát khóc.
Tiểu Bạch đã ở hậu trường nhiều năm và rất có năng lực.
Chúng tôi dự định thành lập một studio riêng. Phải mất một thời gian để chuẩn bị.
Trước đó, lần đầu tiên tôi tham gia ghi hình cho các chương trình giải trí.
Đây là một chương trình giải trí ấm áp. Những vị khách sẽ mang theo một vài đồ vật cũ để gợi lại quá khứ. Tôi chọn và quyết định lấy chiếc cặp sách đi học cũ của mình. Chiếc cặp sách đó được tôi mang theo khi đi học lại, chứa đựng nhiều kỷ niệm.
Vào ngày quay phim, Giang Biệt Chi xuất hiện.
Không ngạc nhiên lắm.
Thông báo này được nhận khi tôi còn ở công ty cũ, ngoài tôi ra, những người mới được công ty đào tạo cũng sẽ tham gia chương trình.
Giang Biệt Chi đã quen với việc tự mình làm mọi việc, vì vậy hắn đã đến tổ chương trình để đảm nhận việc đó.
Hắn đứng sau đoàn quay phim, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vờ như không thấy.
Quay được nửa chừng thì đến lượt tôi giới thiệu.
Tôi mở cặp sách và lấy ra từng thứ một.
“Đây là bút gel, vào năm thứ ba trung học, cứ hai ba ngày tôi lại phải thay bút.”
“Ồ, còn cái này, là năm ba, mọi người đã làm chưa? Tôi gọi đó là một cơn ác mộng.”
“Đây là tập hợp những bài làm bị sai. Tôi còn rất nhiều bài tập làm sai như thế này.”