TÁC GIẢ TRUYỆN NGƯỜI LỚN GẶP THẦN TƯỢNG RỒI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-25 22:38:47
Lượt xem: 130

Tôi "bốp" một tiếng tắt video.

 

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

 

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Cố Hạc Nhất đã về.

 

"Huấn luyện xong rồi?" Tôi tùy ý hỏi một câu.

 

"Ừ."

 

Anh ta không có phản ứng gì chậm rãi cởi giày, sờ sờ cái đầu lưỡi l.i.ế.m láp lung tung của Bánh Bao, vẻ mặt không mấy hứng thú.

 

Tôi không để trong lòng. Lần huấn luyện này anh ta ba ngày không về nhà, chắc là mệt rồi.

 

Anh ta về phòng rồi. iPad trong tay tôi vang lên tiếng thông báo.

 

Tôi nhìn một cái, là thông báo truyện tranh fan theo dõi cập nhật.

 

Mấy ngày nay ở nhà, tôi cảm hứng tuôn trào, hì hục hì hục vẽ được mấy chương... cái trò kia.

 

Phía dưới cùng là bình luận của fan tên "wh" một tiếng trước.

 

[Tôi cảm thấy đại lão có phải nên mạnh mẽ hơn một chút không. Đối mặt với người mình thích quá lạnh nhạt rồi, không chủ động chút nào.]

 

Tôi nhiệt tình đáp lại:

 

[Rất vui vì bạn cũng thích "Tảng băng trôi" và có kiến giải riêng.]

 

[Nhưng thiết lập này là dựa theo tính cách nhân vật mà ra, một vạn năm băng sơn sao có thể đột nhiên trở nên nhiệt tình chứ hừ hừ hừ chứ? Chưa thấy heo chạy à.]

 

Đối phương không lên tiếng nữa.

 

Mười giây sau tặng cho tôi 10000 đóa hoa tươi.

 

10

 

Chắc là ban ngày uống nhiều nước ngọt quá, buổi tối cứ liên tục chạy vào nhà vệ sinh.

 

Lần thứ n từ trong phòng đi ra, tôi nhìn thấy Cố Hạc Nhất mặc bộ đồ ngủ tai mèo.

 

Anh ta rũ mắt nhìn tôi, chiều cao 190 cực kỳ nổi bật trong bóng tối phòng khách.

 

Tôi: "Sao?"

 

Anh ta khẽ vẫy tay: "Qua đây."

 

Tôi: "Ờ."

 

Sau đó ngoan ngoãn thuận theo đi qua.

 

Bị anh ta một tay ôm ngược vào lòng.

 

"Hả???"

 

Tôi ra sức giãy giụa, anh ta trực tiếp một tay ôm bế tôi tì vào cửa phòng, vỗ vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của tôi: "Im miệng."

 

"Anh làm gì động tay động chân! Tôi muốn xuống!"

 

"Tôi hình như lại..."

 

Anh ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt có chút tan vỡ.

 

Lúc này tôi mới hiểu ra anh ta nửa đêm đi ra làm gì.

 

"Vậy..." Tôi thăm dò nắm lấy cổ áo anh ta, "Làm?"

 

Anh ta không trả lời, chỉ nhìn mắt tôi. "Nửa đêm không ngủ cứ nhất quyết đi ra làm gì?"

 

"Mắc đái."

 

Anh ta khựng lại.

 

"Biết không? Con gái ban đêm quá mười hai giờ không ngủ sẽ tiết ra hormone nam." Anh ta còn có lòng dạ nhắc nhở tôi.

 

Tôi: "Thảo nào giờ tôi càng ngày càng muốn làm ba anh."

 

Anh ta: "......"

 

Không cãi lại được tôi, anh ta dứt khoát đổi chủ đề.

 

"Mấy ngày nay ở nhà có chán không?"

 

"Sao lại hỏi cái này? Tôi không chán nha, có chó bầu bạn. Chỉ là anh cứ không ở nhà đôi khi buổi tối hơi sợ sợ."

 

Anh ta im lặng: "Sau này sẽ càng ngày càng bận, nếu cô... thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, hoặc mở video."

 

"Tôi nếu cái gì?" Tôi không hiểu. Cái tên này, nói chuyện nói được một nửa.

 

Anh ta nghiến răng: "Thôi bỏ đi. Đến đây nào."

 

Sau đó, chủ động bịt kín môi tôi lại.

 

Tốc độ quá nhanh, chưa kịp phản ứng lại đã khó thở rồi. Tôi cầu sinh siết chặt cổ anh ta, hai chân lơ lửng móc vào eo anh ta.

 

Nhưng cái tên này hôm nay hình như uống nhầm thuốc gì rồi.

 

Mạnh quá.... Hơn nữa còn rất cường thế.

 

Hoàn toàn không giống dáng vẻ ngượng ngùng chỉ chạm vào là dừng trước đây.

 

Tôi hô hấp dồn dập, lại sợ ngã xuống, chỉ có thể dán chặt vào anh ta.

 

Anh ta hình như rất hài lòng, khẽ rên hừ hừ mấy tiếng, tôi tưởng anh ta học Bánh Bao sủa, không để ý đến anh ta.

 

Hôn hôn, tôi phát hiện có gì đó không đúng lắm.

 

"Này, anh! Trong túi quần nhét cái gì vậy chìa khóa à? Cấn tôi rồi! Mau lấy ra!"

 

Anh ta: "......"

 

"Còn có thể phân tâm? Xem ra vẫn còn sức lực."

 

Anh ta nghiến răng, thế công càng hung mãnh ập đến.

 

Hôn hôn, liền lăn đến trên giường.

 

Tôi mẫn tuệ nhận thấy dường như thật sự có chút không đúng. Anh ta bình thường căn bản sẽ không hung mãnh như vậy.

 

Như vậy... không biết tiết chế. Tôi cảm thấy anh ta rất nóng, nóng như lò lửa vậy.

 

Anh ta ướt đẫm lông mi nói: "Cô sờ nó là khỏi thôi."

 

Ngay khi một bàn tay bị anh ta dẫn xuống dưới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tac-gia-truyen-nguoi-lon-gap-than-tuong-roi/chuong-4.html.]

Tay còn lại của tôi lặng lẽ buông ra, không biết sống c.h.ế.t sờ soạng thăm dò trán anh ta.

 

Nóng đến dọa người. Anh ta hình như, sốt rồi.

 

11

 

Cơn sốt nhẹ này rất nhanh biến thành sốt cao, tôi còn nghi là có phải hôn quá mạnh nên thế không.

 

Cho anh ta uống thuốc, tốn một đống sức mới cởi được quần áo anh ta, lại chạy đi lấy khăn ướt lau người cho anh ta.

 

Lúc này tôi mới phát hiện, trên người anh ta có rất nhiều vết xước.

 

Lớn có, nhỏ có, mới có, cũ có.

 

Anh ta nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở. Nghĩ đến đây, động tác của tôi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Không biết vì sao, hoặc có thể là vì đang sốt. Cả người anh ta cơ bắp đều đặc biệt hồng nhuận.

 

Ánh lên hơi nước. Rất ngon miệng.

 

Tôi lắc đầu.  Phì!

 

Nhưng mà trong họa có phúc, tôi cứ thế dễ dàng nhìn hết sạch sành sanh đại thần rồi.

 

Không ai hiểu, tôi kìm nén hô hấp trong đêm khuya đối diện một thân thể mê người âm thầm thở dài cái nỗi đau đó.

 

Một dòng chất lỏng chậm rãi chảy ra từ lỗ mũi.

 

Có thể, thời tiết thật sự quá khô hanh rồi, buổi tối thật sự quá tối rồi. Trời tối người dễ phạm sai lầm, mái nhà sẽ bốc cháy.

 

Lúc sắp cởi đến lớp cuối cùng, anh ta nắm lấy tay tôi: "Làm gì."

 

Một đôi mắt giống như trân châu đen, ánh lên hơi nước.

 

Nhìn thoáng qua còn thật sự giống chú cún con không ai cần.

 

Tôi không ngờ anh ta tỉnh.

 

"Tôi lau người cho anh. Hay là ….anh tự làm, tôi..."

 

Lời còn lại tan biến trong màn đêm.

 

Anh ta cởi trần nửa thân trên, ánh trăng chiếu vào hắt ra đường cong xương bả vai trôi chảy, giống như dãy núi nhấp nhô.

 

"Tôi muốn cô."

 

......

 

Đêm nay. Ôi trời.

 

Cho chị đây hôn đã đời.

 

Hôm sau tỉnh dậy, miệng tôi đều sưng lên rồi.

 

Lại sờ trán anh ta, hình như đã hạ sốt rồi. Sức sống của cái tên này, quả thực còn ngoan cường hơn cỏ dại.

 

Tôi đắp chăn kín cho anh ta, đi rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị làm cho anh ta một bữa sáng.

 

Đi vào phòng anh ta lấy đồ, vội vàng đi ngang qua bàn làm việc.

 

Có một thứ thu hút sự chú ý của tôi.

 

Thật ra phòng của Cố Hạc Nhất tôi rất ít khi đến.

 

Nam nữ có khác biệt, tuy rằng sống chung dưới một mái nhà, những chuyện không nên xảy ra cũng đều đã xảy ra rồi, nhưng dù sao cũng có một chút cảm giác chừng mực.

 

Nhưng bây giờ trong đầu tôi chỉ có một thứ.

 

Tôi ngơ ngác đi qua, đó là bàn làm việc của anh ta.

 

Rất sạch sẽ. Ngoài sách và tài liệu, không có gì thừa thãi.

 

Nhưng.

 

Chính giữa treo một cái thẻ Phật màu đỏ.

 

Trên đó viết.

 

【Hiểu】

 

Phía dưới còn vẽ một trái tim nhỏ.

 

Tôi không chút động tĩnh đặt nó trở lại chỗ cũ.

 

Lúc đi ra, Cố Hạc Nhất đã ăn mặc chỉnh tề.

 

Anh ta: "Đi."

 

Tôi: "Ê? Đi đâu."

 

"Đi theo tôi đến sân tập."

 

12

 

Tôi giống như con ch.ó quê chưa từng thấy thế giới.

 

Đây chính là địa điểm huấn luyện bình thường của Cố Hạc Nhất sao? Thật lớn a.

 

Cũng phải. So với những người con cưng của trời như anh ta, chúng ta quả thực là khác nhau một trời một vực.

 

Cố Hạc Nhất quang minh chính đại nắm tay tôi, tâm tình hình như rất tốt mà chào hỏi suốt đường.

 

"Hạc Nhất, chào buổi sáng. Đây là ai vậy."

 

Anh ta thản nhiên đáp lại: "Bạn gái tôi."

 

Tôi sợ hãi bịt miệng anh ta: "Anh nói linh tinh gì đó gì đấy!"

 

Anh ta vô tội: "Diễn kịch diễn cho trót. Cô có tâm với nghề chút OK?"

 

Tôi: "......"

 

Thôi được rồi. Vì cái phí ở chung không nhỏ kia, bạn gái thì bạn gái vậy.

 

Chỉ là ánh mắt của những chú bác huấn luyện viên hiền từ nhìn tôi khiến tôi có chút dựng tóc gáy.

 

Cố Hạc Nhất vạch ra phạm vi hoạt động cho tôi.

 

"Từ đây đến đây, ở đây, tôi vừa về phải nhìn thấy cô."

 

Tôi biết anh ta sợ mình trượt tuyết giữa chừng lại mất cảm giác, liên tục gật đầu.

 

Cố Hạc Nhất lúc này mới yên tâm rời đi.

 

Loading...