Ta và Quý Phi Cùng Trọng Sinh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-22 13:16:33
Lượt xem: 538
Mà thù hận và c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau nửa đời, cũng chỉ là do Phó Cẩn Hành ly gián mà thôi.
Chúng ta không còn giá trị lợi dụng, nên nhường chỗ cho người trong lòng hắn ta.
Nhìn thấy thị vệ rút đao đi tới, ta cười lạnh:
"Vợ chồng cùng giường, Hoàng Tuyền lộ sao có thể thiếu ngươi?"
Lời còn chưa dứt, ta rút hai cây trâm cài tóc ra, trong lúc bọn họ không kịp trở tay, đ.â.m thẳng vào mi tâm Phó Cẩn Hành và Thẩm Ngọc Dung.
Cùng lúc đó, đao của thị vệ cũng đ.â.m vào lưng ta.
Đau, đau thấu xương.
Nhưng không bằng nỗi đau và căm hận khi bị người ta đùa bỡn cả đời.
Nhìn hai người ngã gục xuống đất, ta mới mỉm cười thổ huyết, ngã xuống người Thẩm Thư.
Kiếp sau, chúng ta nhất định phải khiến hắn ta sống không bằng chết.
Chỉ là không ngờ, ta rất có duyên với việc ước nguyện, chúng ta thế mà lại cùng trọng sinh.
"Nương nương, vết thương trên lưng Bệ hạ bị nhiễm trùng, bắt đầu chảy m.á.u đen rồi."
Lời của Thái y kéo ta ra khỏi dòng hồi ức:
"Chảy m.á.u đen? Bản cung nhớ ở Miêu Cương có một loại cổ trùng, dùng m.á.u độc để nuôi dưỡng. Có thể chui khắp cơ thể theo đường máu, hút hết m.á.u độc."
"Ngoại trừ, hơi đau một chút."
Thái y hít sâu một hơi:
"Cái này... Có phải là quá mạo hiểm không?"
Quý Phi làm ra vẻ mặt đau buồn, nhìn Phó Cẩn Hành đang thoi thóp, lệ tuôn rơi:
"Nếu có thể, bản cung nguyện ý lấy thân mình thay thế. Bệ hạ là bậc cửu ngũ chí tôn, sao có thể..."
Ta cũng gật đầu phụ họa:
"Đến lúc thiên hạ đại loạn, nỗi đau gặm xương này chính là muôn dân bách tính."
"Vì bách tính, vì thiên hạ, Bệ hạ sẽ không từ chối đâu."
Thái y gật đầu đồng ý:
"Nương nương quả nhiên xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ, thật là đại nghĩa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-va-quy-phi-cung-trong-sinh/chuong-5.html.]
Hàng trăm con cổ trùng, từ vết thương chui vào lục phủ ngũ tạng của Phó Cẩn Hành, nỗi đau gặm nhấm chạy dọc khắp cơ thể, khiến hắn ta sống không bằng chết.
Nhưng mà, nỗi đau này phải kéo dài suốt bảy ngày.
Nhìn hắn đau đến mức toàn thân co giật, ngày ngày nôn ra m.á.u đen, thậm chí mất hết tôn nghiêm tè ra giường.
Quý Phi bịt mũi khóc lóc:
"Bệ hạ của ta, ngươi đang m.ó.c t.i.m ta ra đó."
Nhưng thực chất, nàng ta vừa quay đầu lại đã nằm dài trên ghế dựa, để cho ba bốn cung nữ xoa bóp tứ chi.
Trong tay cầm, là thư hồi âm của Thôi gia.
Tạ gia có ta nhắc nhở, đã sớm phòng bị.
Thôi gia chỉ cần nhổ sạch mầm mống tai họa mà Phó Cẩn Hành chôn xuống, là có thể chặt đứt hy vọng nhổ cỏ tận gốc văn thần võ tướng của Phó Cẩn Hành.
Kiếp này, mạng của hắn ta, chúng ta muốn lấy.
iang sơn của hắn ta, chúng ta cũng muốn đoạt.
Đúng lúc ta và Thẩm Thư đang âm thầm tính kế, thì Phó Cẩn Hành có phản ứng.
Cuối cùng hắn ta cũng trong cơn đau đớn, dựa vào ý chí sinh tồn giơ tay lên, chỉ thẳng ra ngoài cửa cung.
Ở đó, có tâm phúc, đã lấy được giải dược cho hắn.
Chỉ đáng tiếc, tất cả đều rơi vào tay huynh trưởng ta, e là đến xác cũng đã bị cá ăn sạch rồi.
Một ngày tốt lành
Thái y kinh hô, ta lập tức nắm lấy tay Phó Cẩn Hành, dập tắt hy vọng của hắn ta, còn hung hăng đ.â.m thêm cho hắn ta một đao:
"Tổ tiên phù hộ, Bệ hạ có phản ứng rồi. Cổ trùng quả nhiên hữu dụng."
Thẩm Thư vui mừng quá đỗi:
"Nếu đã vậy, chi bằng tăng thêm liều lượng cổ trùng, biết đâu, không cần bảy ngày, năm ngày là có thể tỉnh lại."Thái hậu mừng rỡ vô cùng:
"Nếu đã vậy, còn không mau đi làm đi?"
Dù sao, theo thời gian của kiếp trước, chỉ còn hai ngày nữa, Thái y viện chuyên nghiên cứu độc dược sẽ đưa ra giải dược.
Nếu không tranh thủ thời gian tra tấn hắn ta, Phó Cẩn Hành sẽ được cứu.
Cổ trùng được tăng liều lượng chui vào vết thương, Phó Cẩn Hành không có lấy một khắc được yên ổn.
Mỗi ngày đều phải cắt bỏ thịt thối, rút m.á.u độc và cổ trùng đã chết, khiến hắn ta hận không thể cắn lưỡi tự sát.