Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TA VÀ CHÀNG - 16

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:21:23
Lượt xem: 3,366

Người nhà họ Tạ đều biết rằng, ta sẽ không bao giờ quay về nữa.  

 

Phụ thân đứng bên cạnh bá phụ, dường như muốn nói điều gì đó. Ta chỉ hành lễ và khẽ nói:  

"Phụ thân, từ nay xin hãy bảo trọng."  

 

Trong khi những người khác bịn rịn chia tay trong nước mắt, ta lại bình thản, vô tình. Không những không chau mày, trong lòng còn dâng lên một niềm vui thầm kín.  

 

Nhất là khi Kỷ Nhuận Từ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dẫn ta lên thuyền, mặc kệ tiếng cười đùa trêu ghẹo của các trưởng bối, rồi đưa ta về khoang riêng.  

 

Bàn tay chàng ướt đẫm mồ hôi, tay ta cũng vậy.  

 

Thuyền bắt đầu rời bến.  

 

Trong khoang chỉ có ta và chàng. Ta nhìn chàng, chàng nhìn ta.  

 

Chàng kéo ta vào lòng, khẽ nói:  

"Ta nhất định không phụ nàng, đừng sợ."  

 

Ta nào có sợ, ta đang vui sướng đến phát điên đây này.  

 

17  

 

Những ngày trên đường trôi qua thật thư thái và thoải mái.  

 

Ta không cần phải đến thỉnh an hay hành lễ với các trưởng bối, cũng chẳng cần phục vụ ai.  

 

Chỉ cùng Kỷ Nhuận Từ ở trong phòng, viết lách hoặc dựa vào nhau đọc sách.  

 

Chúng ta đều hiểu rằng những ngày nhàn nhã như vậy sẽ rất hiếm hoi khi đã về đến kinh thành.  

 

Chàng có việc của chàng, ta cũng có những thứ cần học. Được ở bên nhau lúc đêm khuya tĩnh lặng, cùng trò chuyện đôi lời tâm tình, với ta đã là hạnh phúc.  

 

Trưởng bối tuy không làm phiền, nhưng ta cũng không thể không biết lễ nghi, thỉnh an và quan tâm là điều cần thiết. Ta còn phải quan sát tính cách của họ, ngẫm xem sau này phải đối xử thế nào cho đúng mực.  

 

Nếu có thể gây dựng tình cảm từ sớm, khi về kinh thành, họ sẽ giúp đỡ ta một phần. Như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc tự mình lần mò trong cõi quyền thế phức tạp.  

 

Bởi vì Kỷ Nhuận Từ quá rõ ràng trong việc biểu lộ tình cảm với ta, các trưởng bối cũng không hề làm khó hay nghiêm khắc. Mỗi lần gặp mặt, họ luôn cười niềm nở, ôn hòa.  

 

So với sự dè dặt của Kỷ Nhuận Từ, ta lại thường xuyên chủ động. Ta không ngại ôm ấp hay hôn chàng, khiến không ít lần chàng đỏ mặt, đứng dậy đi uống vài vò nước lạnh rồi quay sang nhìn ta với ánh mắt đầy ai oán.  

 

Nhiều buổi sáng, chàng cố tình tránh mặt ta. Thư Nghiễn—người hầu bên cạnh chàng—chỉ biết nhíu mày, muốn nói lại thôi.  

 

Ta biết rõ nguyên nhân.  

 

Chẳng qua là những chuyện chưa làm vào ban ngày, Kỷ Nhuận Từ lại mơ về nó trong giấc ngủ.  

 

Ta không cảm thấy việc mình chủ động có gì sai cả.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-va-chang/16.html.]

Chúng ta đã có thể viên phòng bất cứ lúc nào.  

 

Chàng là người nho nhã như trăng thanh gió mát, lịch thiệp và đầy phẩm giá, tuân thủ lễ nghi của quân tử. Nếu ta không chủ động, đợi chàng ra tay thì phải đến bao giờ?  

 

Giữa ta và chàng có sự chênh lệch quá lớn về thân phận. Nếu không giữ chặt được trái tim và thân thể chàng, làm sao ta có thể sống yên ổn trong tương lai?  

 

Dù ta có khôn ngoan đến đâu, sống trong chốn quyền quý mà không có sự che chở của phu quân, ta e rằng ngày tháng sẽ khó khăn vô cùng.  

 

"Hai ngày nữa sẽ chuyển sang đi xe ngựa. Chàng sẽ ngồi cùng xe với ta chứ?" Ta tựa vào lòng chàng, khẽ vặn người, rồi nghiêng đầu hỏi.  

 

Bàn tay dài và mạnh mẽ của chàng siết chặt eo ta, giọng chàng khàn khàn, đầy kiềm nén: "Đừng động."  

 

Gương mặt chàng hiện rõ sự khó chịu, đôi mắt không giấu nổi ham muốn, đôi tai đỏ ửng lên.  

 

Chàng ôm ta thật chặt, đặt những nụ hôn dồn dập lên môi, rồi bực bội nói:  

"Nàng cứ quyến rũ ta thế này, ta nào dám ở riêng với nàng?"  

 

Ta cười tủm tỉm nhìn chàng.  

 

Kỷ Nhuận Từ cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, giọng khàn đặc:  

"Chỉ mong hôm nay là ngày bái đường thành thân."  

 

"Rồi sao nữa?" Ta trêu chàng, tay không chịu để yên.  

 

Gương mặt chàng hiện vẻ đau khổ:  

"Đến lúc đó ta sẽ trả gấp trăm lần."  

 

Ta bật cười đến rung cả vai.  

 

"Vậy xin tướng công nhớ kỹ..." Ta ghé sát tai chàng thì thầm.  

 

Đôi mắt Kỷ Nhuận Từ lập tức đỏ rực, nghiến răng:  

"Tạ Di, nàng chờ đấy!"  

 

Khi chuyển sang đi xe ngựa, do hành lý và của hồi môn quá nhiều, lại có đông người tùy tùng, Kỷ Nhuận Từ chỉ có thể cưỡi ngựa theo sát bên xe.  

 

Mỗi khi chàng vào xe nghỉ ngơi, ta không dám trêu ghẹo chàng vì không gian chật hẹp, việc tắm rửa và thay quần áo cũng không tiện.  

 

Ngược lại, chàng lại thích trêu ta, còn mỉa mai rằng ta nhát gan.  

 

Nhưng hễ ta làm thật thì chàng lại chạy nhanh hơn ai hết.  

 

Rốt cuộc là ai nhát gan hơn đây?  

 

Bước ra khỏi xe, Kỷ Nhuận Từ trở lại dáng vẻ nho nhã như gió xuân, lịch thiệp và hào hoa. Chàng cư xử chu đáo với trưởng bối, luôn tỏ ra hiếu thuận và sắp xếp mọi việc ổn thỏa.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Còn với ta, chàng càng không có điểm gì để chê trách.  

 

Mỗi khi có trái cây tươi được đưa đến, chàng lại vào xe, nằm ườn ra trong lòng ta, bắt ta đút cho ăn như thể không có tay chân.  

Loading...