Ta Từng Ước - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:56:15
Lượt xem: 2,455
1.
Sau khi c.h.ế.t ta lại không lập tức biến mất.
Cũng không biết có phải là do ta bảo mẫu thân rải tro cốt của ta hay không.
Ta biến thành một hồn ma lang thang trong kinh thành.
Tháng đầu tiên sau khi ta chết, nhà họ Tạ và nhà họ Vệ cạch mặt.
Vệ Tuân cùng phụ thân chàng không ngừng gây phiền phức cho nhà họ Tạ.
Phụ thân ta không thể nhẫn nhịn được nữa, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ.
Mẫu thân lại cãi nhau với ông ở nhà.
Bà trách ông rõ ràng biết Tạ Ân chưa chết, nhưng lại không hề tiết lộ nửa lời.
Tháng thứ hai sau khi ta chết, Tạ Ân quỳ gối trước cửa Tướng phủ.
Không có ai để ý đến nàng ta.
Ngay cả người mẹ luôn yêu thương, che chở cho nàng ta lại sai người mang một chậu nước lạnh đến dội từ đầu đến chân nàng ta.
Sau đó đuổi nàng ta đi.
Không lâu sau, mẫu thân dẫn Tạ Duẫn đi về phía Nam.
Hình như bà đang giận cá c.h.é.m thớt.
Đầu tiên là đi tìm mẹ ruột của Tạ Ân – nhũ mẫu năm đó.
Thế nhưng bà ta đã bệnh nặng qua đời từ lâu rồi.
Sau đó bà lại đi tìm cha mẹ nuôi của ta.
"Duẫn nhi, bọn họ ngược đãi con bé!"
"Bọn họ ngược đãi Đường Đường của ta! Ta phải đi giúp con bé trả thù!"
Cha mẹ nuôi vẫn cho rằng bà đến là để đưa bạc như lần trước.
Bọn họ nhiệt tình tiếp đón.
Ai ngờ chưa vui mừng được bao lâu đã bị tống vào đại lao.
Vị mẫu thân hiền lành, dịu dàng kia vậy mà lại có thể nghĩ ra cách khiến cho người ta phải khóc lóc cầu xin trong ngục.
Sau khi trở về phụ thân ta cũng bị bắt giam.
Tạ Duẫn đi tìm Vệ Tuân: "Ngươi cần gì phải dồn người ta vào chỗ chết?!"
Vệ Tuân cười lạnh: "Lúc các ngươi lừa gạt ta ép ta cưới Tạ Ân sao không thấy để lại đường lui cho ta?"
Tạ Duẫn tức giận: "Nếu ngươi không muốn cưới ai có thể ép ngươi?!"
"Đừng quên năm đó là ai… vì muốn ở bên cạnh nàng ta mà ngay cả mạch của Đường Đường cũng không thèm bắt!"
"Chỉ cần ngươi sớm hơn một chút… sớm hơn một chút phát hiện ra… nàng ấy bị trúng độc…"
Gương mặt Vệ Tuân đột nhiên trắng bệch.
Phương thuốc bí truyền mà bọn họ tìm được rất hiệu quả.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Lúc bọn họ quay về ta chỉ còn lại một nấm mồ.
Vệ Tuân bắt đầu chìm trong men rượu.
Ngày nào cũng say khướt.
Tủ tranh chân dung Tạ Ân trong thư phòng đã biến thành tranh chân dung của ta.
Chàng không còn gọi "Ân Ân" nữa mà là "Đường Đường".
Ta hiểu.
Có những người sinh ra đã đểu cáng.
Thứ không có được mới là tốt nhất.
2.
Phụ thân bị cách chức, chuẩn bị cáo lão hồi hương.
Mẫu thân lại đổ bệnh.
Đêm nào cũng gặp ác mộng, nói ta ở dưới đó sống không tốt.
Ta sống rất tốt.
Vui vẻ hơn lúc còn sống rất nhiều.
Chỉ là lần này không còn ai thay bà quỳ lạy Phật đường, niệm kinh nữa.
Phụ thân bất đắc dĩ bèn để Tạ Duẫn quỳ.
Bảy ngày bảy đêm, không ngừng nghỉ.
Đến ngày thứ ba ta phát hiện mẫu thân là giả vờ.
Hình như mẫu thân đã tìm được niềm vui mới.
Bắt đầu tìm đủ mọi cách để hành hạ Tạ Duẫn.
Tạ Duẫn không có cách nào, nhưng cũng phải thừa nhận tinh thần mẫu thân hình như có chút vấn đề.
Có một ngày, mẫu thân đột nhiên hỏi Tạ Duẫn: "Con có biết Đường Đường bị trúng độc từ đâu không?"
Lúc ta nói những lời này Tạ Duẫn không có ở phủ.
Hắn tự nhiên là không biết.
"Lĩnh Thành, ba mươi hai lượng bạc, một đứa trẻ bảy tuổi."
Mẫu thân đột nhiên cười: "Duẫn nhi, ta nhớ hình như Đường Đường từng nhắc đến Lĩnh Thành?"
Đúng vậy.
Ta từng nhân lúc mẫu thân và Tạ Duẫn nhắc đến chuyện bà từng bị rắn cắn mà chủ động đề cập đến.
Ta nói: "Ta, con cũng từng ở Lĩnh Thành, con…"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Lời còn chưa nói hết, Tạ Duẫn đã cười lạnh: "Chẳng lẽ muội muốn nói người giải độc cho nương năm đó chính là muội ấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-tung-uoc/ngoai-truyen.html.]
Ta há hốc miệng, im bặt.
Sẽ không có ai tin tưởng.
Sau khi nhận nhiệm vụ công lược triệu chứng trúng độc trên người ta cũng biến mất.
Hiển nhiên Tạ Duẫn cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt trắng bệch.
Mẫu thân đột nhiên rút cây trâm trên đầu ra, hung hăng đ.â.m về phía hắn.
3.
Gương mặt tuấn tú của Tạ Duẫn bị hủy.
Phụ thân dẫn mẫu thân trở về quê.
Không lâu sau, Tạ Duẫn xin lệnh đi biên ải.
Trong kinh chỉ còn lại mỗi Vệ Tuân.
Một ngày nọ, lúc tan triều, chàng gặp một nữ tử ôm chặt lấy chân mình, cầu xin.
Chàng chán ghét đá nàng ta ra.
Thế nhưng lại phát hiện nữ tử kia chính là người con gái mà chàng từng yêu thương tha thiết.
Chàng ngẩn người một lúc lâu.
Sau đó xoay người rời đi không ngoảnh lại.
Một tháng sau chàng cũng đi biên ải.
Chàng và Tạ Duẫn trở mặt thành thù.
Hai người không còn giống như trước kia chỉ làm văn chức.
Mà là bắt đầu thực sự luyện tập binh mã, chinh chiến sa trường.
Tháng Chín, lão gia ở quê gửi thư lên.
Nửa đêm nhà cũ bốc cháy, không một ai sống sót.
Cũng không ai biết là do bất cẩn hay là cố ý.
Tạ Duẫn khóc lớn một trận, sau đó lại đổ bệnh nặng.
Từ đó về sau hắn như biến thành một người khác.
Trên chiến trường thần cản g.i.ế.c thần, Phật cản g.i.ế.c Phật, lập được không ít chiến công.
Lần cuối cùng ta nhìn thấy bọn họ là trên chiến trường Vũ Thành.
Người Man xâm phạm biên giới, Vệ Tuân và Tạ Duẫn dẫn quân nghênh chiến.
Đang lúc giao chiến kịch liệt, Vệ Tuân lại phân tâm.
Giữa đám chiến mã có một bé gái đang hoảng sợ khóc lóc.
Cái đèn lồng thỏ trong tay nó lắc lư khiến chàng hoa cả mắt.
"Đường Đường!" Tạ Duẫn quát lớn.
Gần như cùng lúc đó một cây giáo dài đ.â.m thẳng vào vai hắn.
Vệ Tuân lộn người xuống ngựa, che chở cho đứa trẻ đang cầm đèn lồng thỏ.
Phía trước có một con chiến mã bị phát điên, đang giơ cao vó.
Ngay lúc này ta nghe thấy một giọng nói:
【 Đường Đường! 】
【 Sao người lại chạy đến đây? Ta tìm con… rất lâu! 】
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một luồng sáng trắng.
Ta không quen nó nhưng lại nhớ giọng nói của nó.
Là hệ thống của ta.
"Ngươi... ngươi chưa c.h.ế.t sao?"
【 Chết gì mà chết? Xui xẻo! 】
【 Ta c.h.ế.t lúc nào? 】
"Tiểu Cửu…"
【 Ai… Ai nói cho người ta là Tiểu Cửu? Ta chỉ là bảo nó ở bên cạnh người một thời gian thôi! 】
"Nhưng mà…"
【 Ta… Ta… Ta đi kiếm điểm tích lũy! 】
【 Cuối cùng cũng đủ rồi! Đi thôi, ta đưa người đi! 】
Ta không quay đầu lại.
Cũng không biết kết cục cuối cùng của Vệ Tuân và Tạ Duẫn sẽ như thế nào.
Chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, "bốp" – một tiếng, có người đánh vào người ta, ta "oa" một tiếng khóc lớn.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Một người mặc trang phục kỳ quái lại gần ta: "Là em gái! Là em gái kìa! Mau đến đây, con sắp được làm anh trai rồi!"
"Em gái, em gái." Một đứa bé ôm chặt lấy ta, hôn chụt một cái.
Nước miếng dính đầy mặt ta.
"Tiểu Cửu, mày xem, em gái kìa."
Giọng nói non nớt lại ôm ta đến trước mặt một con mèo.
"Mèo, mèo."
Hình như đứa bé muốn dạy ta nói, "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu."
Con mèo tiến lên hai bước.
Cả người nó trắng muốt, đôi mắt màu xanh biếc.
Nó cọ cọ vào mặt ta: "Meo~"