Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Tự Có Gió Thanh Vô Tận - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:12:37
Lượt xem: 752

Buổi tối, như thường lệ ta cưỡi ngựa trên sườn núi, lại thấy Bùi Chinh một mình đến gặp.

Lúc này bên cạnh ta không có ai nhưng cũng không hề sợ hắn ta.

Ta ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắn ta từ trên cao xuống.

“Bùi Quốc sư ban ngày chán ghét ta chưa đủ, ban đêm lại tới ghê tởm ta thêm lần nữa sao?”

“Nguyên Tân, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Hừ, còn gì chưa nói hết nữa?”

Ta lặng lẽ đặt một tay đang nắm dây cương xuống bên hông, nơi đó có con d.a.o găm ta giấu bên người.

Ta đang suy nghĩ, khả năng g.i.ế.c hắn ta ngay tại đây là bao nhiêu.

“Ta đã biết chuyện năm đó, ta…”

“Đủ rồi!” Ta xoay người xuống ngựa, bước về phía hắn, chậm rãi nói: “Bùi Chinh, chi bằng ngươi nói thẳng cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn gì.”

Bùi Chinh đứng quay lưng về phía ánh trăng, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn ta, chỉ nghe thấy giọng nói vốn lạnh lùng của hắn ta mang theo chút run rẩy vang lên: “Quay về với ta, được không?”

Ta dừng lại cách hắn ta năm bước, lúc này thật sự cảm thấy khó tin: “Bùi Chinh, ngươi đang nằm mơ sao?”

“Ngươi còn nhớ ngươi đã từng đối xử với ta như thế nào không?”

“Ngươi còn nhớ mấy ngày trước ngươi đã g.i.ế.c Phất Minh không?!”

“Hiện giờ ngươi có tư cách gì để mở miệng, có tư cách gì để bảo ta quay về với ngươi?!”

Sau một hồi im lặng, Bùi Chinh mở miệng, dường như mang theo sự cô đơn vô tận: “Là vì hắn đã từng cùng nàng vượt qua quãng thời gian tăm tối đó nên nàng mới luôn nhớ tới hắn sao?”

“Đừng nghĩ đến Phất Minh nữa, được không?”

“Quên hết chuyện cũ, chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Bùi Chinh trước đây chưa bao giờ nói chuyện như vậy, hắn ta chưa bao giờ hỏi ‘được không’.

Cho nên, nếu có được dễ dàng thì ai sẽ trân trọng.

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta, chỉ cảm thấy buồn cười, đáng thương, đáng hận.

“Chỉ cần nàng quay về với ta.” Ta nghe thấy giọng hắn ta dần dần trở nên bình tĩnh, kiên định: “Những gì đã từng gây ra cho nàng, ta đều có thể chịu đựng lại một lần.”

Thật sao?

Ta lại tiến thêm một bước về phía hắn ta, đột nhiên mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-tu-co-gio-thanh-vo-tan/chuong-8.html.]

“Được thôi.” Ta dịu giọng nói: “Vậy ngươi quỳ xuống trước đi, nhận lỗi với ta.”

Thân hình Bùi Chinh cứng đờ trong giây lát rồi thẳng tắp quỳ xuống.

Hắn ta có thể làm như vậy, ta vẫn có chút bất ngờ.

Quỳ xuống khiến thân hình hắn ta thấp đi một bậc, liền có một tia ánh trăng chiếu lên mặt hắn ta.

Ta thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi run rẩy như muốn nói điều gì đó.

Ta thu lại vẻ mặt đùa cợt, đem những lời hắn ta từng nói với ta, nói lại với hắn ta: "Nhận lỗi, chẳng phải nên dập đầu một cái rồi nói một câu tiện nô biết lỗi sao?"

Thân hình người đàn ông lảo đảo, ánh mắt nhìn ta tràn đầy cảm xúc.

Ta không có tâm trạng để phân biệt những thứ đó, chế giễu: "Sao vậy? Không được sao? Cảm thấy nhục nhã? Hay là phẫn nộ?"

"Nhưng mà trước đây còn có nhiều chuyện quá đáng hơn thế nữa, ví dụ như..."

Bịch ——

"Tiện, nô, biết, lỗi!"

Bùi Chinh đột ngột dập đầu cắt ngang lời ta.

Hắn ta nói từng chữ một, thốt ra một câu, tiện nô biết lỗi.

Sau đó làm tiếp, dường như đã thuận lợi hơn rất nhiều, hắn ta dập đầu liên tục, vừa nói vừa làm.

Thời gian như quay ngược lại, thân ảnh chồng chéo, ta nhìn thấy nữ nhân cũng đang quỳ gối kia.

Cuối cùng ta cũng có thể nói chuyện với nàng, có thể nói với nàng rằng, đừng sợ nữa, nàng đã kiên cường vượt qua rồi, hiện tại ta sống rất tốt, chúng ta đã được tái sinh.

Trán Bùi Chinh đã bê bết máu, trong lòng ta quả thực cảm thấy sảng khoái.

Nhưng rất nhanh, sự hả hê biến mất, ta liền cảm thấy không thỏa mãn.

Chỉ đơn giản là trả lại những hành động bạo lực mà kẻ bạo hành đã gây ra cho ta thì còn xa mới đủ.

Những điều này đều khó bù đắp nổi những tổn thương mà ta đã phải chịu đựng.

Bởi vì ta đột nhiên nhận ra, đã bị thương thì chính là bị thương rồi, người khác làm lại một lần nữa thì có tác dụng gì chứ?

Điều ta muốn làm nhất lúc này, là khiến Bùi Chinh biến mất.

Hắn ta sống thêm một ngày trên đời này, chính là có lỗi với ta của ngày xưa và Phất Minh đã chết!

 

Loading...