Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy - Chương 5.1
Cập nhật lúc: 2024-07-21 09:34:49
Lượt xem: 7,617
Chương 5
Từ đêm đó, Tề Nghiên mỗi ngày đều ngủ lại trong cung của ta, không làm gì, chỉ ôm ta ngủ.
Vì thế ta cũng không bước ra khỏi cung, phần vì sợ nhiễm phải mùi gì khiến hắn bắt tắm lại, phần vì lười.
Đến đầu hạ, có đại thần lại lo lắng về tương lai của Tề quốc, góp ý rằng Thánh Thượng con nối dõi thưa thớt, không thể không lo trước.
Lời này có lý, nhưng theo tin tức Tiểu Thúy nghe được thì các đại thần bất mãn vì ta được sủng ái lâu như vậy mà các tân nhân được tuyển vào cung lại chưa một lần gặp Tề Nghiên.
“Yêu nữ à, yêu nữ!” Tiểu Thúy bắt chước thần thái của vị đại thần sau khi hạ triều, phẫn nộ nói: "Trước đây nghe nói trưởng công chúa Ân quốc có vẻ đẹp mê hoặc, nếu thật sự mê hoặc được thánh thượng, sau này lại sinh hạ hoàng tử mang dòng m.á.u Ân quốc, thì phải làm sao?"
“Đem cá trích hấp lên.” Ta vừa nghe vừa bảo phòng bếp nhỏ: “Cá trích hấp rất ngon.”
Tiểu Thúy lại tức giận: “Nương nương!”
“Đừng lo lắng” ta xua tay: “Trước đây gió lớn cũng không ảnh hưởng tới ta, hơn nữa nếu thật sự có ngày đó, chúng ta cũng không làm được gì, chi bằng ăn cơm trước đã.”
Ta sinh ra vốn đã mang tiếng hồng nhan họa thủy, suy nghĩ nhiều làm gì, không bằng ăn cơm.
Đêm đó ta vui vẻ ăn nửa con cá trích, khi Tề Nghiên đến, ta còn đang không nhã nhặn đánh một tiếng ợ.
Không phải lỗi của ta, mà là hắn về sớm quá.
“Tối nay, trẫm sẽ không ở lại cung nàng.” Hắn nhìn lướt qua thức ăn thừa, thản nhiên nói.
Ta không để ý, gật đầu: “Bệ hạ có việc gì có thể cho Tiểu Phúc Tử đến thông báo.”
Hắn như không nghe thấy, nhìn ta rồi nói: “Trẫm đêm nay sẽ lâm hạnh Thục phi.”
Ta sững sờ, nhưng cũng không nghĩ gì, người đã vào cung hai tháng rồi, liền gật đầu: “À.”
Biểu tình Tề Nghiên trở nên kỳ lạ, như có chút tức giận, lại có chút thất vọng, ta không hiểu lắm.
Cuối cùng hắn nhìn ta một lúc lâu, rồi phất tay áo bỏ đi.
Buổi tối khi ngủ, ta cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, cuối cùng tìm một cái gối ôm vào lòng mới thấy thoải mái, ngủ ngon một giấc.
Sáng hôm sau, Tiểu Thúy như lâm đại địch, nói Thánh Thượng lâm triều tinh thần không tốt, sắc mặt không tốt, tính tình cũng không tốt.
“Nương nương, bệ hạ sẽ không thật sự đối xử với Thục phi...”
Ta nhìn đất trồng rau dưới ánh mặt trời, như suy tư nói: “Tiểu Thúy, cải thìa có thể thu hoạch rồi.”
Tiểu Thúy lập tức chuyển sự chú ý: “Đúng vậy!”
Đây là vụ cuối cùng, thu hoạch xong, ta không còn gì để trồng nữa. Ban đầu nghĩ mình không sống được lâu, nên chỉ mang ít hạt giống, giờ chỉ có thể thở dài vì tầm nhìn hạn hẹp.
Không còn rau trồng, ta và Tiểu Thúy ăn cải thìa suốt ba ngày, cảm thấy chán và nhạt nhẽo, bắt đầu mỗi ngày giục gà mái đẻ trứng.
Gà mái bị bức bối, mổ vào tay Tiểu Thúy.
Cô gái nhỏ vừa xem ta xử lý vết thương, vừa u oán nói: “Nương nương, hay chúng ta mua thêm hạt giống?”
Ta vỗ đầu nàng ấy, vui mừng: “Cuối cùng ngươi cũng không nghĩ tranh sủng nữa, chỉ nghĩ đến trồng trọt.”
Tiểu Thúy: “...”
Gần đây Tề Nghiên luôn ở lại đình Vũ Hiên, nên ban đầu, Tiểu Thúy ngày ngày nhắc nhở ta phải nhanh chóng lấy lại lòng thánh thượng, hai ngày nay phát hiện làm việc này là vô ích, cuối cùng cũng từ bỏ.
Ta rất hài lòng, nhưng không tính toán trồng thêm.
Lý do rất đơn giản, trước đây vì Ngự Thiện Phòng cắt xén thức ăn, ta mới muốn tự lực cánh sinh. Giờ ta đã thành Hoàng Hậu, ăn uống đầy đủ, không cần tự trồng trọt nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thuc-su-luoi-khong-muon-chay/chuong-5-1.html.]
Tiểu Thúy nhìn ta đầy ẩn ý: “Nương nương, người chính là lười thôi.”
Ta thẳng thắn: “Ừ.”
Mùa hè tới, thời tiết dần nóng bức, ta thật sự lười nhúc nhích, thà tránh ở chỗ râm mát đọc sách còn hơn ngắm đất trồng rau.
Quan trọng hơn là vài ngày sau, một con mèo cắn ch//ết con gà mái già của ta. Ta bắt được nó ngay tại chỗ.
Đó là một con mèo hoa, bụng to, không sợ người, ngậm cổ gà mái già không buông.
Các tiểu thái giám bắt nó nhốt vào lồng sắt, nó rúc ở góc, trừng mắt nhìn người, ai đến gần thì gầm gừ.
Ta không giận, ngồi xổm bên ngoài lồng sắt, nhìn nó với vẻ thú vị.
Tiểu Thúy hiện tại đã rất hiểu ta: “Nương nương, người muốn nuôi mèo sao?”
“Đúng vậy, nghĩ xem, Gù Gù ch//ết trong miệng nó, một mạng đổi một mạng, nửa đời sau của nó nên chuộc lỗi cho ta.”
Tiểu Thúy sửng sốt: “Gù gù là ai?”
“Gà mái già đó” ta l.i.ế.m môi, nói đàng hoàng: “Vừa đặt tên, nghe có vẻ trịnh trọng hơn.”
Tiểu Thúy: “...”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đáng tiếc con mèo hoa này tính tình hoang dã, nhốt một ngày vẫn không để ý tới người, không ăn không uống, làm ta có chút lo lắng. Sau đó Tiểu Thúy vào báo: “Nương nương, Lương phi cầu kiến.”
Vừa dứt lời, Lương phi đã vội vã vào, thấy lồng sắt liền nhào tới: “Mi Mi, ngươi thật sự ở đây!”
Án đã được phá.
Ta và Tiểu Thúy nhìn nhau, đùa nói: “Lương phi, nếu đây là mèo của ngươi, vậy ngươi nợ ta một mạng. Gù Gù của ta ch//ết trong tay nó.”
Lương phi vẻ mặt kinh ngạc: “Gù Gù?”
Ta đau lòng nói: “Gù Gù là hài tử ta yêu nhất.”
Lương phi đầy mặt hoảng hốt: “Thần thiếp chưa từng nghe nói Hoàng Hậu nương nương có thai...”
Tiểu Thúy không nhịn được: “Lương phi nương nương, Gù Gù là con gà mái mà nương nương nuôi, có tình cảm sâu nặng.”
Ừ, rất sâu nặng, sâu đến mức tối qua ta đặc biệt hầm một nồi canh gà ngon để tưởng niệm linh hồn Gù Gù.
Lương phi: “?”
Tề Nghiên: Sao nàng không ghen?
Ân Nhiêu (không nghĩ đến nam nhân): Muốn nuôi mèo.
Chương 6
Lương phi tên là Giang Ninh Dao, nguyên là công chúa của Giang quốc.
Giang quốc đầu hàng kịp thời, cơ bản không ai phải về với ông bà tổ tiên, cả nhà họ Giang vẫn sống ổn ở Giang huyện. Lần này nàng tiến cung là do cha nàng ta muốn lấy lòng Tề Nghiên nên đưa nàng ấy vào.
Mèo hoa là do Giang Ninh Dao mang vào cung, không ngờ khi vào đã mang thai, một tháng trước mới sinh ba con mèo con, giờ chỉ còn sống một con.
Nàng ấy xin lỗi vì hành vi phạm tội của Mi Mi, nhưng vẫn ái ngại, đề nghị nuôi mèo con được ba tháng rồi tặng cho ta.
Ta thấy nàng ấy luyến tiếc, khăn tay xoắn lại, liền nói: “Không sao, cùng lắm thì ngươi tìm một con gà khác trả lại cho ta.”
Giang Ninh Dao cắn môi, kiên quyết: “Không được, nương nương, thần thiếp nhất định sẽ để mèo con bù đắp cho cái ch//ết của Gù Gù.”
Ta đành nói: “Được thôi.”