Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 9

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:43:38
Lượt xem: 58

Động não một chút: sau khi loại bỏ mọi khả năng, khả năng cuối cùng cho dù vô lý nhưng lại là sự thật!

 

Mập

Vậy... đây, là đồng nghiệp của y? Tiểu sát thủ!

 

Đồng nghiệp đây là vào ám sát hoàng đế háo sắc nhưng không thành sao? Không những ám sát không thành còn để bị thương nặng nữa chứ!

 

Dù sao cũng là đồng nghiệp, vớt một lần cũng là vớt!

 

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!

 

Mặc Ngôn tự bổ não để an ủi chính mình, ngay lập tức rời khỏi tảng đá nhảy xuống nước, chỉ bằng ba bước dài đã có thể tiến tới bên cạnh người ta, Mặc Ngôn khom người, vòng hai tay qua n.g.ự.c y, nhấc y ra khỏi mặt nước.

 

Mặc Ngôn ôm người trong ngực, lại bước thêm 3 bước dài, đưa người đặt lên tảng đá.

 

Y là nam, không rõ diện mạo (bởi vì người ta che mặt nạ, mà Mặc Ngôn cũng tôn trọng nghề nghiệp của người ta nên quyết định không gỡ mặt nạ ra.), bị ngất do mất m.á.u quá nhiều ở vùng bụng, tay cũng có nhiều vết thương nhưng không đáng kể.

 

Mặc Ngôn không khách khí lột toàn bộ y phục của người ta xuống, chỉ chừa lại đúng mặt nạ cùng tiết y, một tay lấy lọ thuốc bột luôn đem theo bên người ra, một tay xé y phục của người ta.

 

May là trước khi nhảy xuống cứu người, Mặc Ngôn đã kịp thời ném thượng y ở lại trên bờ, bây giờ vớt được người lên mới có vải khô để băng bó vết thương. Mặc Ngôn cắn răng hi sinh một trong ba bộ đồ tú nữ của mình xé rách thành nhiều dải vải dài, ầm ầm xử lý vết thương cho tiểu đồng nghiệp.

 

Cũng chỉ là đồng nghiệp, hắn chịu hy sinh chút thuốc trị thương gia truyền đã là quá tốt bụng rồi, không thể đòi hỏi gì hơn nữa đâu!

 

Mặc Ngôn tiếp tục tự an ủi mình, sau khi băng bó cho đồng nghiệp, Mặc Ngôn còn cẩn thận giúp người ta trông chừng đến tận giờ Dần, không thấy đồng nghiệp có biểu hiện bị phát sốt mới chậm chạp rời khỏi.

 

"Đồng nghiệp à, chúng ta mặc dù cùng làm sát thủ, nhưng ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến đây, mong là một mạng này được ta nhặt về sẽ không phí công vô ích, tỉnh lại nhớ rời khỏi hoàng cung, trở về tổ chức của ngươi đi, hoặc nếu bị đuổi khỏi tổ chức cũ thì tới tổ chức của ta báo danh, ta sẽ phá lệ đi đường tắt, thu nhận ngươi!"

 

Mặc Ngôn tri kỷ vỗ vỗ chiếc mặt nạ, sau đó mới hiên ngang trở về tiểu viện của tú nữ điểm danh buổi sáng... mà không biết rằng cái người hắn tâm tâm niệm niệm còn hôn mê chưa tỉnh kia đang chậm rãi ngồi dậy, ở trên tảng đá, dưới lớp mặt nạ phóng ánh mắt vào bóng lưng đang rời đi của Mặc Ngôn.

 

"Tú nữ?"

 

Ở phía bên kia, Mặc Ngôn không hề hay biết mình đang bị tính kế bởi kẻ hắn đã vớt từ dưới sông, còn tốn thêm thuốc trị thương gia truyền để cứu về. Hắn chỉ kịp trở về phòng thay một bộ y phục khác, Khương tổng quản bên ngoài đã bắt đầu gõ kẻng. Ở đây đã hơn một tuần, Mặc Ngôn mặc dù vẫn không hiểu vì sao bọn họ vốn không có việc gì gấp nhưng sáng nào cũng phải thức dậy từ sớm để làm gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/9.html.]

Cho dù ngoài Mặc Ngôn tự động đi ra điểm danh ra, mấy tú nữ kia đều ngủ nướng đến tận khi bị Khương tổng quản tới xách dậy, rồi cùng nhau ai oán nhìn Khương tổng quản, thì Mặc Ngôn cũng không rõ tại sao ngày nào cũng phải dậy sớm như thế.

 

Khương tổng quản nói muốn bọn họ rèn luyện nhưng làm gì có quý phi nào phải dậy từ gà gáy quét sân dọn vườn như những việc bọn họ đang làm hiện tại đâu chứ!

 

Mặc Ngôn mới không cả tin đến mức thật sự tin tưởng đây là một bài học trong việc đào tạo ra một quý phi đâu.

 

Hắn cũng không phải ngu!

 

Rõ ràng là đang đào tạo cung nữ tạp vụ mà!

 

Cả ngày hôm nay, Mặc Ngôn phá lệ chăm chỉ nghe ngóng tin tức của hoàng cung, hắn muốn nghe ngóng xem liệu tiểu đồng đội ở bên kia có an toàn hay không, đã trốn thoát khỏi hoàng cung hay chưa, có bị cấm vệ quân bắt được không, công sức xử lý vết thương của hắn không biết có đặt đúng người không.

 

Kết quả, ngoài tin tức hoàng đế háo sắc không lâm triều ra, Mặc Ngôn chẳng nghe được tin tức gì nữa cả.

 

Không có tin tức cũng tốt, không có tin tức đồng nghĩa với việc tiểu đồng đội đã trốn thoát an toàn rồi.

 

Buổi tối, Mặc Ngôn một lần nữa tới chỗ tảng đá phát hiện tiểu đồng đội kia vậy mà một chút dấu vết cũng không để lại cho hắn, kệ thôi, nếu để lại ám hiệu ở đây, cũng rất dễ bị người khác phát hiện mà. Không rõ tiểu đồng đội đã an toàn trở về được tổ chức chưa nữa.

 

Mặc Ngôn ngẩng mặt nhìn trăng, âm trầm thở dài một hơi.

 

Mặc Ngôn quần áo lộn xộn, thở không ra hơi, dùng khinh công nhảy qua một cái tường thành, nhưng miệng vẫn không ngừng oán trách.

 

"Ngươi... sao có thể... thông báo muộn như vậy?"

 

Hướng Đông ở phía sau không biết phải đáp lại hắn như thế nào, y đành ngoan ngoãn yên lặng bám theo sau Mặc Ngôn.

 

Xảy ra tình cảnh như vậy, cũng chính là do tên hoàng đế đáng ghét kia, đang yên đang lành, không hiểu vì sao lại tới Mặc gia, còn muốn gặp hắn. Không sao, chính là muốn gặp thân phận nam tử của hắn.

 

Mặc Ngôn khẳng định, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn không hề có can hệ gì đến người hoàng cung chứ đừng nói đến tên hoàng đế háo sắc kia, tại sao tên hoàng đế háo sắc kia đột nhiên lại chạy tới Mặc gia đòi tìm hắn? Có phải là do tên đó điều tra được gì từ vụ ám sát thất bại vừa rồi chứ?

 

Không thể! Sát thủ trong tổ chức của hắn, hắn tin tưởng tuyệt đối, chắc chắn bọn họ sẽ không làm ra sai sót, để lại đầu mối gì đâu...

 

A a a a! Giờ không quản được nhiều như vậy, vấn đề trước mắt phải mau mau chóng chóng về nhà, không thể để tên hoàng đế háo sắc kia phát hiện ra được!

Loading...