Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 24
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:47:16
Lượt xem: 39
Mặc Ngôn la không lớn nhưng động tĩnh đủ để bị người đi ngang nghe thấy. Vương Ngọc Ly làm điều xấu sợ bị phát hiện, đương nhiên không dám để Mặc Ngôn la lên. Y gấp gáp bịt miệng Mặc Ngôn lại, lạnh giọng: "Yên lặng."
"Ta không... ưm ưm... ngươi... buông..." Mặc Ngôn bám lấy cánh tay to khỏe che ở trước miệng mình, nhưng tiểu đồng nghiệp dùng sức quá lớn, hắn không thể thoát ra được.
Lão, lão tử thật sự sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?
"Bình tĩnh." Vương Ngọc Ly nheo mắt đe dọa Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn bị ánh mắt sâu thẳm phía sau lớp mặt nạ dọa đến hồn bay phách lạc, mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Nhận thấy Mặc Ngôn đã bình tĩnh, Vương Ngọc Ly mới chậm rãi giải thích: "Ngươi muốn đi đâu? Ta bế ngươi."
Mặc Ngôn:"..."
Hình như lão tử hiểu nhầm người ta mất rồi.
"Khụ khụ... cái đó!" Mặc Ngôn hăng giọng, vành tai hơi đỏ: "Ta muốn đi nhà xí."
Vương Ngọc Ly:"..."
Mặc Ngôn:"..."
Ngươi dùng ánh mắt ấy nhìn lão tử là có ý gì? Lão tử cả ngày nay chưa đi rồi, nhịn đến bây giờ, phía dưới của lão tử cũng sắp muốn hỏng rồi, biết không hả?
Mặc Ngôn muốn chửi thẳng mặt tiểu đồng nghiệp. nhưng vì hình ảnh nữ hán tử mà hắn muốn gây dựng trước mặt tiểu đồng nghiệp mà phải nuốt toàn bộ mấy lời chửi thề vào trong.
Hướng Đông, Hướng Tây... lão tử nhớ các ngươi. Rời xa các người, lão tử phải chịu bao nhiêu uất ức, các ngươi có biết không?
Vương Ngọc Ly mặt lạnh, bế ngang Mặc Ngôn đẩy cửa phòng tiến ra ngoài.
"Ở hướng nào?"
Nhà xí ở hướng nào?
"Bên kia." Mặc Ngôn mờ mịt chỉ về một phương hướng.
Vương Ngọc Ly cũng không nói tiếp, yên lặng bế ngang người ta đi tới nhà xí. Vốn còn muốn đưa thẳng vào trong, ai ngờ chân còn chưa bước đã bị Mặc Ngôn níu lại: "Ở, ở ngoài thôi, ta tự đi vào được."
"Ừ." Vương Ngọc Ly thả người xuống, không có ý định cưỡng ép bế người vào trong.
Mặc Ngôn bám tường, miễn cưỡng nhảy lò cò vào bên trong.
Giải quyết xong chuyện chung thân đại sự, Mặc Ngôn mới thỏa mãn nhảy ra ngoài.
"Xong rồi?" Vương Ngọc Ly đứng dưới ánh trăng, nhìn thấy Mặc Ngôn nhảy ra, liền lập tức cúi người, bế ngang Mặc Ngôn vào lòng.
Không còn vướng mắc trong lòng nữa, đại não của Mặc Ngôn mới có thể thuận lợi hoạt động, hắn nhìn đoạn đường không một bóng người, trong lòng đầy thắc mắc.
Y tùy tiện dựa vào bả vai tiểu đồng nghiệp, tìm một cái vị trí thoải mái nhất, nhỏ giọng: "Này, ngươi có cảm thấy tiểu viện hôm nay ít hậu vệ hơn bình thường không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/24.html.]
Bình thường, nơi này cũng nhiều hộ vệ lắm đó, tại sao hôm nay đi cả một đường dài lại không thấy người nào?
"Hử." Vương Ngọc Ly chưng hửng đáp.
"Chỗ đó kia, ngươi thấy không?" Mặc Ngôn một tay vòng qua bám ở sau lưng tiểu đồng nghiệp, một tay chỉ về một góc trên hành lang tiểu viện: "Bình thường chỗ đó sẽ luôn có một cận vệ đứng, không rõ vì sao hôm nay chỗ đó lại không có ai đứng."
"Vậy à?" Vương Ngọc Ly không cảm xúc đáp.
"Ừm, hôm nay quả nhiên không phải ngày quá xui xẻo, dù sao thì vẫn có ngươi tới giúp ta, trên đường đi nhà xí còn không gặp cận vệ nữa."
"Ừ."
Vương Ngọc Ly gật nhẹ đầu, tiếp tục ngang nhiên đường hoàng bế Mặc Ngôn trở về phòng.
Tiểu ám vệ đứng trong bóng tối nhìn ra: "..."
Có chỗ nào may mắn chứ? Nếu không phải hoàng thượng ra ám hiệu kêu y đi trước dọn đường thì một đường dài này hai người các ngươi đã phải gặp không ít người đâu. Biết chưa hả?
Tiểu ám vệ tâm tình không tốt, đợi đến khi Vương Ngọc Ly đẩy cửa đem người vào trong phòng, hắn mới lôi từ trong bụi rậm gần đó ra hai người... một nam một nữ, quần áo không chỉnh tề, cả hai đều đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn tiểu ám vệ.
"Chỉ có thể trách hai người các ngươi xui xẻo, chọn chỗ "ngắm sao" không tốt mà thôi." Tiểu ám vệ vô tình nhún nhún vai, dễ dàng xách cả hai lên như xách gà, thoáng một cái đã biến mất khỏi bụi rậm.
Trong phòng, Vương Ngọc Ly đang nghiêm túc băng lại vết thương cho Mặc Ngôn.
Mập
Băng trắng được tháo ra, để lộ cảnh tượng m.á.u thịt hỗn loạn.
Vương Ngọc Ly cau mày, tối mặt nhìn Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn bị nhìn chột dạ, gãi đầu: "Ta không có cố ý làm nứt miệng vết thương ra đâu..."
Đáp lại Mặc Ngôn chỉ là tiếng hừ lạnh rõ rệt của Vương Ngọc Ly.
"Này, A Ly, ngươi tức giận cái gì chứ! Dù sao thì người chịu đau cũng không phải ngươi."
Vương Ngọc Ly:"..."
"Khụ khụ... cái đó... lưng ngươi không phải cũng đang bị thương sao? Đợi ngươi băng xong cho ta, ta lại băng cho ngươi, vậy là hòa rồi chứ gì." Mặc Ngôn chột dạ, tiếp tục sửa lời.
Lão tử não đúng là sắp hỏng rồi, 17 năm không sợ trời không sợ đất chỉ sợ phụ mẫu cùng a tỷ... bây giờ trong danh sách hình như còn có cả tiểu đồng nghiệp kì lạ này nữa rồi a!
Cũng không rõ vì sao tiểu đồng nghiệp này khiến hắn sợ hãi như vậy mà hắn vẫn muốn được ở bên cạnh người ta.
Vương Ngọc Ly xử lý vết thương rất lâu, đợi tới khi Mặc Ngôn băng xong vết thương trên lưng cho tiểu đồng nghiệp thì cũng đã qua giờ hợi.
Muộn như vậy rồi...
"A Ly, muộn như vậy rồi, nếu ngươi không có chỗ nào ngủ tốt hơn, vậy thì cứ qua đêm ở chỗ ta đi."
Vương Ngọc Ly không có ý định rời đi: "Ừ."
Y vốn có một chỗ ngủ tốt hơn, nơi đó có băng lạnh điều hòa không khí, có kẻ hầu người hạ, có long sàn rộng lớn... nhưng tuyệt nhiên, toàn bộ thứ đó vẫn không thể khiến y có một giấc ngủ ngon như ở căn phòng nhỏ này.