Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 23

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:46:57
Lượt xem: 36

Vương Ngọc Ly không biết là do vô tình hay cố ý, lần này cũng chỉ chuẩn bị duy nhất một đôi đũa.

 

Mập

Nhưng dù sao cũng không phải lần đầu, Mặc Ngôn cực kì thành thạo, ta một gắp ngươi một gắp, cực kì dễ dàng đem toàn bộ đồ Vương Ngọc Ly mang đến tống vào bụng cả hai.

 

Vương Ngọc Ly đã ăn ở thiện phòng nhưng vẫn vì được người nào đó đút mà ăn thêm rất nhiều miếng:"..."

 

Y không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn thu dọn đống giấy gói loại, chuẩn bị đem đi "phi tang".

 

"Này A Ly, ngươi cẩn thận đừng để bị phát hiện đó." Mặc Ngôn không yên tâm, nhắc nhở Vương Ngọc Ly.

 

"Ừ." Vương Ngọc ly cũng không hề cảm thấy lời này là thừa thãi, nhẹ nhàng đáp ứng.

 

Chờ Vương Ngọc Ly rời đi, Mặc Ngôn mới có thời gian rảnh nhìn xuống chân mình, lúc này, hắn mới phát hiện ra được điểm không thích hợp. Chỗ băng cuốn trên chân không hề giống với chỗ hắn tự băng hồi trưa. Nếu các bạn nhỏ thắc mắc vì sao Mặc Ngôn phát hiện ra được, thì...

 

Lão tử không bao giờ thắt nơ bướm có được không hả?

 

Tên khốn nào dám thắt nơ bướm cho lão tử?

 

Nghĩ lão tử trẻ trâu chắc! Đại nam nhân không thể nào thắt nơ bướm.

 

Mặc Ngôn cực kì tức giận, hận không thể gõ c.h.ế.t tên khốn nào dám thắt nơ bướm dưới chân mình.

 

Kết quả, khi Vương Ngọc Ly "phi tang" đồ trở về, liền nhìn thấy cảnh Mặc Ngôn đang sửa lại nút thắt ở cổ chân, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

 

"A Ly, ngươi về rồi đấy à?" Mặc Ngôn nhìn thấy Vương Ngọc Ly trở về, biểu cảm trên mặt thoáng thay đổi.

 

"Ừ." Vương Ngọc Ly tiến vào trong, nhẹ giọng đáp.

 

Mặc Ngôn: "..."

 

Vương Ngọc Ly: "..."

 

Mặc Ngôn: "..."

 

Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau đắm đuối tận đến khi Vương Ngọc Ly chịu thua trước, khẽ trầm giọng hỏi Mặc Ngôn: "Sao vậy?"

 

Mặc Ngôn vẫn đang phân vân có nên nói hay không: "..."

 

Dù sao thì đối với hắn, hai người bọn họ đều là nam nhân nhưng đối với y, hai người bọn họ lại là nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn muốn nhờ y làm chuyện đó, có lẽ hơi quá đáng...

 

"Cái đó, ta muốn ra ngoài một lát."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/23.html.]

 

"Ừm?"

 

"Ngươi ở đây đợi ta về." Mặc Ngôn chống tay đứng dậy, không hiểu có phải bởi vì quấn băng mà vết thương đau hơn hay không mà hồi trưa khi gặp Liễu Lam hắn vẫn có thể gắng gượng dùng hai chân bước đi, bây giờ thì chỉ hơi động nhẹ cũng đã đau đến nhe răng.

 

Mặc Ngôn đang muốn từ bỏ, lại nhìn thấy Vương Ngọc Ly đang ngồi một đống ở bên cạnh. Đã nói là phải làm... hắn không thể coi như chưa từng nói gì được.

 

Cuối cùng, Mặc Ngôn đành cắn răng chịu đựng, đứng dậy.

 

Không thể để tiểu đồng nghiệp nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn được!

 

Vương Ngọc Ly đã từng bị thương nặng hơn Mặc Ngôn rất nhiều, những lúc như vậy y vẫn có thể tự mình trốn chạy một quãng rất dài, vẫn có thể tự mình sinh hoạt. Vì vậy Vương Ngọc Ly cũng không đặt nặng vết thương của Mặc Ngôn, để hắn tùy tiện bay nhảy.

 

Chút thương mà thôi, đi một chút chắc chắn không sao.

 

Mặc Ngôn ôm theo suy nghĩ, gắng gượng bám lấy tường!

 

"A..." Mặc Ngôn bước hụt chân, ngã nhào về phía trước, chân bị thương theo bản năng mà chống xuống đất, vết thương cũng bởi vì động tác quá lớn mà nứt ra, m.á.u thấm ra ngoài lớp băng trắng.

 

Mặc Ngôn đau đến nhe răng, vất vả ngã trở về giường.

 

"Sao thế?" Vương Ngọc Ly thấy Mặc Ngôn không được ổn, lúc này mới rời khỏi giường trống của mình, tiến tới bên cạnh Mặc Ngôn.

 

Nhìn thấy vết thương chính tay y xử lý qua bởi vì động tác quá mạnh của Mặc Ngôn mà bắt đầu rỉ m.á.u lại, bao nhiêu công sức trở nên công cốc, Vương Ngọc Ly biểu thị:"..."

 

"Ngươi... ngươi nhìn ta làm gì? Đừng có dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn ta chứ!" Mặc Ngôn bị ánh mắt của Vương Ngọc Ly dọa sợ, khó khăn nuốt nước bọt.

 

Vương Ngọc Ly không nói gì, chỉ mặt lạnh tiến về phía Mặc Ngôn khiến Mặc Ngôn càng thêm sợ hãi.

 

Hắn không rõ vì sao mình lại sợ, nhưng bộ dạng của tiểu đồng nghiệp thật sự rất dọa người. Mặc dù nửa trên đều bị mặt nạ che khuất khiến hắn nhìn không rõ biểu cảm của tiểu đồng nghiệp nhưng dựa vào ánh mắt và đôi môi hơi mím kia, Mặc Ngôn liền có thể cảm thấy áp lực vô hình phát ra từ người tiểu đồng nghiệp.

 

"Ta... ta cũng đâu... đâu có làm gì ngươi." Cùng lắm là hôm nay ăn của ngươi chút đồ, nhưng mấy hôm nay hắn không những dùng thuốc gia truyền xử lý vết thương cho tiểu đồng nghiệp, còn nhường tiểu đồng nghiệp chè đậu đỏ a tỷ làm... khụ khụ... mặc dù cuối cùng vẫn là do một mình hắn xử lý hết. Buổi tối còn chuẩn bị chỗ cho tiểu đồng nghiệp ngủ, mặc dù không có chuẩn bị chăn... Nhưng mà không phải không có công sức... tên tiểu đồng nghiệp này không phải là muốn lấy oán báo ân... nhân lúc hắn hoạt động không tiện mà muốn g.i.ế.c người bịt miệng đó chứ!

 

Lão tử sống 17 năm trên đời, chưa từng nhìn lầm người, không ngờ lần đầu tiên nhìn lầm người lại dẫn đến kết cục thảm hại thế này.

 

Mặc Ngôn tự thắp cho mình một nén hương, tự dành cho mình nửa khắc mặc niệm.

 

"A... ngươi, ngươi ngươi muốn làm gì? Mau, mau buông tay, nếu không ta sẽ hét lên đó."

 

Nếu lúc này Mặc Ngôn có thể bình tĩnh nhìn thấy bộ dạng của mình, hắn chắc chắn sẽ tự mình cười lớn hai tiếng!

 

17 năm cuộc đời, lần đầu tiên ngốc như thế!

Loading...