Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 21
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:46:17
Lượt xem: 41
Không biết "lão tử" kia bây giờ thế nào rồi! Đang làm gì?
Vương Ngọc Ly nghiêm mặt ngồi trên ngai vàng. Mặc kệ bao nhiêu lời nói xung quanh, đại não lại chỉ vô thức nghĩ về Mặc Ngôn. Y phục vừa ướt vừa rách, tay bị gai sen làm bị thương, chân bị cá sấu cắn chảy máu, không biết y có thể tự xử lý tốt vết thương hay không?
Vương Ngọc Ly ngồi trên ngai vàng 6 năm, năm nay 22 tuổi, lần đầu tiên vì một người mà lo lắng, đáy lòng bất an.
Mặc *lão tử* Ngôn ba chân bốn cẳng chạy về tiểu viện, không quản vết thương trên người, việc làm đầu tiên chính là lấy bộ y phục lành lặn cuối cùng của mình, lao vào phòng tắm.
Nước trong hồ sen thật sự rất bẩn, ngâm một lúc đã khiến Mặc Ngôn toàn thân ngứa ngáy, chưa kể, Mặc Ngôn còn bị người ta chiếm tiện nghi...
" A... a... a... lão tử bị tên khốn háo sắc đó ôm rồi, bẩn c.h.ế.t đi được, còn bẩn hơn cả ngâm nước hồ sen." Mặc Ngôn ai oán, điên cuồng chà xát cơ thể, muốn đem mùi hương thuộc về tên hoàng đế háo sắc kia tẩy rửa sạch sẽ.
Cái mùi c.h.ế.t tiệt, tại sao một tên hoàng đế tối ngày gần nữ sắc lại có mùi hương... ừm... dễ ngửi như thế chứ!
Không khoa học...
Không khoa học chút nào hết.
Được rồi, mặc dù vào bối cảnh này chúng ta không nên đề cập đến khái niệm khoa học. Nhưng là một người không tin ma quỷ thần thánh, chỉ tin những gì tự mình tìm hiểu được... Mặc Ngôn cảm thấy những thứ hắn không thể lý giải đều phải liệt kê vào phần: Những vấn đề không khoa học... do chính hắn tự mình liệt kê.
Khó khăn lắm mới có thể tự kéo mình ra khỏi hương thơm mê người kì lạ của hoàng đế háo sắc, Mặc Ngôn mặc lại y phục tiến ra ngoài bồn tắm, lúc này mới phát hiện vết thương trên chân bởi vì ngâm nước nhiều mà đã phần thịt lộ ra ngoài đã trắng bệch, đau đớn truyền tới đại não tăng thêm gấp bội.
Chuyện cũng đã đến mức này rồi Mặc Ngôn không còn có thể đi bằng chính đôi chân của mình nữa mà phải chuyển sang nhảy lò cò. Mặc Ngôn bám tay vào vách tường, khó khăn nhảy về phòng của mình.
Cũng may hôm nay hắn ra ngoài gấp nên quên không mang bột trị thương gia truyền, nếu không lọ thuốc đó mà bị ngâm nước thì cái chân của hắn đêm nay sẽ phải phế thật rồi.
Đúng là trong cái rủi, có cái may!
Ha ha ha!
Cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa.
Cuộc đời tươi đẹp, vậy thì cứ cười trước đi.
"Mặc Ngôn? Ngươi làm sao nhìn thảm thế?" Liễu Lam một thân đầy mồ hôi đi tới, nhìn thấy Mặc Ngôn đang bám tường nhảy lò cò, nhịn không được mà bĩu môi nói kháy.
"Vấp vào hòn đá." Mặc Ngôn không kiên nhẫn nói.
"Vấp đá? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, mắt đã không còn dùng được nữa rồi?" Liễu Lam cười khẩy.
"Trẻ hơn ngươi." Mặc Ngôn hừ lạnh, buông tay ra khỏi tường, lưng thẳng chân thẳng, hiên ngang bước qua Liễu Lam.
"Ngươi..." Liễu Lam còn muốn nói gì đó, ai ngờ nàng ta còn chưa kịp nói tiếp, Mặc Ngôn đã biến mất khỏi khúc rẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/21.html.]
Ngày hôm nay đúng là đen đủi!
Mặc Ngôn giận đến giậm chân, nhưng chân đau không thể giậm được, chỉ có thể uất ức nuốt vào bên trong.
Trở về phòng liền nhanh chóng tìm cái lọ thuốc trị thương gia truyền, qua loa xử lý vết thương một chút.
Sắp tới giờ cơm trưa rồi...
Bọn họ không tụ tập một chỗ để ăn mà thường phát theo suất, sau đó tùy bọn họ muốn ăn ở đâu thì ăn, nhưng phát theo suất không phải loại sẽ có người đưa cơm về đến phòng mà là loại phải tự xách m.ô.n.g đi nhận cơm từ chỗ nấu ấy!
Bình thường thì không sao, nhưng chân hôm nay bị thương, Mặc Ngôn lười đi.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhịn một bữa ăn cũng không sao.
Một tú nữ nhỏ nhoi như hắn không tự mình đi nhận cơm, đương nhiên cũng không ai rảnh mà để ý đến hắn rồi mang cơm tới cho hắn.
Trước khi đi hắn đã hứa với a tỷ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, tuyệt đối không bỏ bữa... ai ngờ vừa mới tới được hơn một tuần hắn đã muốn bỏ bữa một lần rồi chứ!
Chút thịt này a tỷ của hắn nuôi mãi mới có, hắn phải giữ thật tốt, không thể để sau này bị a tỷ phát hiện, khiến a tỷ buồn.
Mặc Ngôn vốn là người, ngoài phụ mẫu và a tỷ ra, rất hiếm khi để tâm tới người khác.
Mập
Trưa hè nóng lực, Mặc Ngôn mang theo cái chân đau, lăn lên giường.
Trong mơ màng, hắn đột nhiên cảm nhận được mát mẻ bên cạnh, thoải mái dễ chịu đến nỗi muốn ôm chặt theo bản năng. Chóp mũi lởn vởn mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc, Mặc Ngôn khẽ lắc đầu, tìm một tư thế mới, dễ chịu chìm sâu vào giấc ngủ.
Mặc Ngôn bị sốt. Không rõ nguyên nhân là do vết thương không được xử lý kĩ hay do ngâm nước hồ quá lâu. Nửa chiều, nhiệt độ toàn thân của hắn tăng cao, cho dù Vương Ngọc Ly có vụng về làm gì đi chăng nữa cũng không chịu thuyên giảm.
Khó khăn lắm Vương Ngọc Ly mới tách được cái lò đun bám chặt trên người mình ra, chạy tới chỗ thái y lấy thuốc hạ sốt.
Thái y không dám thắc mắc, ngoan ngoãn nấu một bát thuốc cho hoàng thượng, âm thầm bổ não.
Có lẽ là vị quý phi nào đó đêm qua chịu không nổi nên sáng nay mới phát sốt đi.
Không rõ là vị quý phi nào có phúc phần như vậy, được hoàng thượng sủng ái đến mức tự mình tới thái y viện xin thuốc.
"Thuốc xong rồi đây thưa hoàng thượng." Thái y cung kính đưa bát thuốc cho Vương Ngọc Ly.
"Được. Chuyện ta tới đây, không được nói cho người khác biết."
Y sợ nếu chuyện này truyền ra ngoài, việc y thường xuyên lén chạy tới tiểu viện của tú nữ sẽ không giữ được nữa, mà Mặc Ngôn cũng sẽ bị lọt vào tầm ngắm của đám người kia.
"Thần đã hiểu."
Hoàng đế ôn nhu với phi tần nhưng không muốn để cho người khác biết, thật là...