Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 20

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:46:06
Lượt xem: 53

Mặc Ngôn không rõ tình huống hiện tại là như thế nào. Hắn ở trong lòng Vương Ngọc Ly điên cuồng thở dốc, hai chân vô lực không đủ để chống đỡ cơ thể, chỉ có thể dựa toàn bộ sức nặng toàn lên lên người Vương Ngọc Ly.

 

"Dọa c.h.ế.t lão tử, còn tưởng sẽ c.h.ế.t ở đây chứ!" Mặc Ngôn vuốt ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Hắn nói rất khẽ, tiểu thái giám cùng nhóc tỳ ở một bên không thể nghe thấy, nhưng Vương Ngọc Ly lại khác. Mỗi từ mỗi chữ, đều nghe rất rõ ràng.

 

"Lão tử" này cũng thật là trượng nghĩa quá ha.

Mập

 

Vương Ngọc Ly nín cười, tay đặt ở eo Mặc Ngôn hơi siết chặt.

 

Đợi đến khi Mặc Ngôn ổn định lại tinh thần, phát hiện tình huống có chút không đúng, liền gấp gáp đẩy Vương Ngọc Ly ra, lùi về phía sau. Mặc Ngôn là vừa được Vương Ngọc Ly vớt lên từ dưới hồ, phía sau lưng hắn vẫn là mặt hồ đang gợn sóng. Hắn vừa mới nhấc chân lùi lại một bước đã bị hụt chân cả người ngã về phía sau.

 

"A..." Mặc Ngôn hoảng hốt vươn tay về phía trước, vòng qua cổ Vương Ngọc Ly. Vương Ngọc Ly phản ứng cũng rất nhanh, tay đặt ở eo Mặc Ngôn nhanh chóng siết chặt đem cơ thể Mặc Ngôn kéo sát về phía mình. Y phục vốn khô ráo của Vương Ngọc Ly bởi vì nhiễm nước từ y phục Mặc Ngôn mà trở nên ẩm ướt.

 

Y phục ẩm ướt dính sát vào da khiến Mặc Ngôn cảm thấy có chút khó chịu.

 

"Hoàng thượng, chuyện đó..." Tiểu thái giám vốn không muốn lên tiếng phá hỏng chuyện của hai người họ nhưng đã sắp đến giờ thượng triều rồi, hơn nữa nhóc tỳ trong lòng ông ta đang ngày càng không yên phận!

 

Giọng nói của thái giám thành công kéo tinh thần của Mặc Ngôn về!

 

Khó khăn nhận ra cái kẻ đang bị hắn vòng tay ôm lấy cổ là hoàng thượng háo sắc hắn chán ghét, Mặc Ngôn đáy lòng run lên một cái, gấp gáp nhảy sang bên cạnh, không quản vết thương ở cổ chân còn đang chảy máu, túm lấy cây chổi dưới đất, cắm đầu mà chạy.

 

Đệch, lão tử bị hoàng đế háo sắc chiếm tiện nghi rồi!

 

Vương Ngọc Ly đứng lặng người nhìn theo bóng lưng gấp gáp của Mặc Ngôn, đáy lòng tràn lên cảm xúc không tên.

 

"Hoàng thượng, vị tú nữ kia." Nàng ta dám không thỉnh an hoàng thượng mà đã quay đầu chạy mất như vậy, đúng là vô phép vô tắc, đáng bị trừng phạt.

 

Vương Ngọc Ly hiểu được ý tứ trong câu nói của tiểu thái dám, y không đáp vội mà nhìn về phía nhóc tỳ được Mặc Ngôn không quản nguy hiểm cứu lên kia.

 

Nhóc này là nhi tử của hoàng huynh?

 

Vương Ngọc Ly vốn là hoàng tử nhỏ nhất, dùng đủ thủ đoạn mới có thể thành công ngồi lên ngai vàng, thế nhưng những hoàng huynh ở bên trên y không hề động đến. Bọn họ muốn làm gì thì chính là làm thế đó, bọn họ muốn lấy đất phong vương, Vương Ngọc Ly liền ban đất cho bọn họ. Bọn họ muốn ở lại kinh thành "phò tá" hoàng đế, Vương Ngọc Ly cũng không mảy may để ý.

 

Không phải vì Vương Ngọc Ly không có tâm đề phòng, dù sao thì tình thân trong hoàng thất là thứ xa xỉ nhất. Thế nhưng, Vương Ngọc Ly lại cảm thấy, bọn họ không đáng để mình đề phòng như thế!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/20.html.]

Một hoàng tử chỉ có dã tâm lớn mà không đủ tài cán, Vương Ngọc Ly mới không thèm để vào mắt.

 

"Hoàng thúc, hoàng thúc dọa tỷ tỷ chạy mất rồi sao?" Nhóc tỳ toàn thân ướt sũng mới được tiểu thái giám lau qua cơ thể, tiến đến bên cạnh Vương Ngọc Ly, túm lấy vạt y phục có phần ẩm ướt.

 

Vương Ngọc Ly nhìn nhóc con hồn nhiên, không thể trách được nhóc, chỉ có thể mặt lạnh rời đi.

 

"Kệ nàng ta." Vương Ngọc Ly xoay lưng, chỉ ném lại cho tiểu thái giám một câu nói.

 

Tiểu thái giám mặc dù khó hiểu trong lòng nhưng dù sao hắn ta cũng chưa bao giờ hiểu được thiên tử nhà mình, hắn ta chỉ có thể làm đúng phận sự, nghe theo mệnh lệnh mà thiên tử ban ra.

 

Triều phục bị ướt, Vương Ngọc Ly không thể mặc thượng triều được nữa, y chỉ có thể để đám đại thần ở trên triều đợi một chút, chính mình trở về tẩm điện thay một bộ y phục mới.

 

Giờ thượng triều hôm nay, bị rời lại nửa canh giờ.

 

Vương Ngọc Ly thượng triều muộn, vì vậy mà cả buổi triều hôm nay Vương Ngọc Ly chỉ được nghe mấy lời trách móc của đám đại thần lần lượt tấu lên.

 

"Hoàng thượng, người đừng quá mải mê hậu cung mà bỏ bê triều chính."

 

"Hoàng thượng, thần biết người có thú vui riêng nhưng thượng triều là việc quan trọng."

 

"Triều chính không thể bỏ, mong từ mai hoàng thượng có thể sắp xếp sinh hoạt của bản thân."

 

"..." + n thứ hoa ngôn xảo ngữ khác.

 

Vương Ngọc Ly nghe bọn họ nói mát, hận không thể trực tiếp bãi triều.

 

Nhưng mà quyền lực của y còn chưa đủ, y không thể tùy hứng.

 

Ngoan ngoãn ngồi trên hoàng vị, mắt nhìn tay, tay đặt trên đùi, khó khăn nghe đám đại thần bên dưới lần lượt nêu ra ý kiến của mình về vấn đề thượng triều muộn của y.

 

Trẫm quen rồi! Trẫm có thể chịu đựng được.

 

Vương Ngọc Ly tự an ủi mình, nghiêm túc bày ra gương mặt lãnh đạm.

 

Y thừa biết đám đại thần bên dưới ai là người nói lời thật lòng, thật sự muốn tốt cho xã tắc, ai là người bám vào lỗi sai của ý, để cố gắng dìm y xuống, còn trong thâm tâm, bọn họ lại hận không thể cổ vũ Vương Ngọc Ly say mê tửu sắc, bỏ bê triều chính.

 

Ngoài mặt nói mong y quan tâm xã tắc, sau lưng lại nhét thật nhiều nữ nhân vào hậu cung.

Loading...