Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 18
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:45:39
Lượt xem: 34
"Có chuyện gì vậy?" Mặc Ngôn sau khi trầm mặc xong, tự mình điều chỉnh lại trạng thái, cầm theo chổi bước ra ngoài, Hắn vốn muốn đi quét sân như thường lệ, ai ngờ lại gặp phải đám người Liễu Lam đang đôi co cùng với Khương tổng quản. Lúc này, Mặc Ngôn mới tò mò tiến tới hỏi, ai ngờ còn chưa kịp lên tiếng hỏi được cái gì đã phải nhận lại hai ánh nhìn hình viên đạn.
Liễu Lam vốn chán ghét Mặc Ngôn từ lúc bị y đoạt mất căn phòng đơn kia, bây giờ nhìn Mặc Ngôn được Khương tổng quản thiên vị, không những có thể nhàn nhã sống tốt hơn nàng ta gấp bội mà còn được thừa hưởng những thứ tốt nhất ở tiểu viện. Liễu Lam không cam tâm.
"Mặc Ngôn, ngươi còn dám nói với ta câu này? Nếu không phải tại ngươi..." Liễu Lam trừng mắt, hùng hùng hổ hổ bước qua người Khương tổng quản, chạy tới chỗ Mặc Ngôn muốn gây sự.
Mặc Ngôn thân thủ nhanh nhẹn, kịp thời né tránh: "Ta làm sao?"
"Liễu Lam, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn lại cho ta." Khương tổng quản vốn đã không ưa gì đám người Liễu Lam, lần này bởi vì hành động của nàng ta mà thật sự bùng nổ.
Hay cho ả tú nữ này... mới vào cung chưa được bao lâu đã mất hết tôn ty trật tự.
"Ngươi nên nhớ, ở chỗ này, ai mới là chủ." Bà ta mặc dù nhìn lên không bằng ai, nhưng nội là những người thuộc tiểu viện đều nằm dưới quyền quản lý của bà ta, bà ta có thể xử lý bọn họ bất cứ lúc nào.
Ở trước mặt bà ta gây sự, còn ra thể thống gì?
Mập
Hơn nữa, bà còn có thể chắc chắn rằng, trong những người ở đây, không ai có thể trèo lên vị trí cao hơn bà ta để có thể trở lại trả thù bà ta đâu.
Khương tổng quản phát ra quyền uy, khí thế của Liễu Lam ngay lập tức bé lại.
Lúc này, nàng ta mới nhận ra, chính nàng đã thất thố bao nhiêu.
Liễu Lam tức giận trừng mắt với Mặc Ngôn, nhỏ giọng hướng Khương tổng quản xin lỗi: "Khương tổng quản, là ta thất thố, thật xin lỗi, ta sẽ đi làm việc ngay đây."
Nàng ta đúng là giận quá mất khôn, tại sao lại quên mất sau này muốn gặp được hoàng thượng thì đều phải nhờ vào Khương tổng quản này chứ!
Hai người Liễu Lam tách ra, hành lang chỉ còn lại Mặc Ngôn cùng Khương tổng quản.
Khương tổng quản nhìn bộ dáng của Mặc Ngôn, nhịn không được mà thương tiếc: "Được rồi, ngươi cứ đi quét sân đi."
"Dạ." Mặc Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay từ khi mới tiến cung, Mặc Ngôn đã nhận định, Khương tổng quản là người duy nhất mà y cần phải lấy lòng, ở trong tiểu viện này, người có quyền hạng lớn nhất chính là Khương tổng quản. Còn về tên hoàng đế háo sắc kia... còn không biết lúc nào mới có thể gặp được mà lấy lòng. Sợ là đến khi hắn già c.h.ế.t rồi cũng không có cơ hội gặp hắn ta.
Nhưng...
Dựa vào kế hoạch A mà hắn đã nghĩ ra đêm hôm qua... lần gặp mặt tiếp theo giữa hắn và tên hoàng đế háo sắc kia, chắc chắn sẽ không còn xa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/18.html.]
Kế hoạch A: Tình cờ gặp mặt.
Tiểu tú nữ trong lúc quét hậu hoa viên thì gặp hoàng thượng đi ngang qua, tú nữ nhẹ nhàng vấn an hoàng thượng, để lại cho hoàng thượng ấn tượng đầu khó quên.
Càng nghĩ kĩ, Mặc Ngôn càng cảm thấy kế hoạch này hoàn hảo. Không một vết xước.
"Quá hoàn hảo, bắt đầu làm thôi." Mặc Ngôn nắm chặt cây chổi trong tay tiến về phía mảng sân mà hắn nhận định.
Bước đầu tiên trong kế hoạch A, Mặc Ngôn phải mua chuộc tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng để lấy được thông tin lịch trình hàng ngày của hoàng thượng.
Để có thể thực hiện bước đầu tiên, Mặc Ngôn đã phải lấy gần hết ngân lượng mà hắn cầm theo vào hoàng cung mới có thể mua chuộc được một tiểu thái giám nhỏ nhoi, để có thể biết được thời gian mà hoàng thượng thường thượng triều.
Cho tiền đi rồi, Mặc Ngôn không chịu được mà tiếc nuối.
Tiểu hầu bao xa nhà vốn đã nhỏ nay càng nhỏ hơn!
Vốn còn băn khoăn không biết tối nay nếu hắn có thể gặp được tiểu đồng nghiệp thì hắn sẽ tặng cho y bao nhiêu ngân lượng, bây giờ cho dù có tặng hết đống này cho tiểu đồng nghiệp thì cũng chẳng đáng là bao.
Mặc Ngôn không nhịn được mà thở dài.
Nếu mà còn không gặp được tên hoàng đế kia thì lão tử sẽ lật cả hoàng cung lên, g.i.ế.c c.h.ế.t tên thái giám hám tài đó.
Mặc Ngôn uất ức muốn chết, động tác quét sân cũng cực lớn, có lẽ là bởi vì không duy trì tỉnh táo, hoặc là do người trong bóng tối ẩn nấp quá kĩ, Mặc Ngôn một chút cũng không hề phát hiện ra người ta, vẫn hồn nhiên đè từng nhát chổi xuống nền gạch.
"Hoàng thượng, thuộc hạ đều đã nói theo những gì người phân phó rồi ạ." Tiểu thái giám vừa rời khỏi tầm mắt của Mặc Ngôn, ngay lập tức thay đổi biểu cảm trên mặt.
"Ừ." Vương Ngọc Ly lãnh đạm xòe tay.
Tiểu thái giám không cần nghĩ cũng biết ý định của Vương Ngọc Ly, nhanh nhẹn lấy ra đống ngân lượng mà hắn ta vừa nhận được từ chỗ Mặc Ngôn.
"Hoàng thượng, tú nữ này tâm địa không đơn giản, người có cần nô tài báo với bên Khương tổng quản một tiếng không?" Tiểu thái giám nhẹ hỏi.
"Không cần." Vương Ngọc Ly nhận lấy túi gấm đựng ngân lượng từ chỗ tiểu thái giám, tự nhiên đường hoàng đút vào trong y phục.
"Nô tài đã hiểu." Tiểu thái giám lờ mờ đoán ra ý định của Vương Ngọc Ly, dư quang nơi đáy mắt chạm vào người đang một bên quen sân... âm thầm mặc niệm cho y ở trong lòng.
Tiểu thái giám, hình như ngươi hiểu sai rồi.