Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 17
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:45:22
Lượt xem: 47
Mặc Ngôn tính toán kĩ lưỡng ở trong lòng, cao hứng ôm theo cái kế hoạch tự cho là hoàn hảo, vui vui vẻ vẻ leo lên giường ngủ mà không hề phát hiện ra rằng, cái cửa sổ đối diện cửa ra vào đang chậm rãi mở ra, bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhẹ nhàng tiến vào trong phòng.
Chính Vương Ngọc Ly cũng không rõ não mình hôm nay bị hỏng ở chỗ nào mà nửa đêm nửa hôm lại muốn chạy tới tiểu viện chật hẹp này, đột nhập vào căn phòng tú nữ nhỏ bé này.
Vừa đóng của sổ lại, Vương Ngọc Ly đã có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở đều đều trầm ổn của người trên giường.
Y tiến tới bên giường, ở trong bóng tối hướng mắt nhìn Mặc Ngôn đang say ngủ một lúc. Sau mới ngựa quen đường cũ leo lên giường trống ở bên cạnh, ngả người, nằm xuống.
Đêm cuối cùng, hôm sau y sẽ không trở lại nữa.
Vương Ngọc Ly tự dặn với lòng, thỏa mãn mà khép lại hai mắt.
Sáng hôm sau, Mặc Ngôn vẫn là bị ánh sáng mặt trời gọi tỉnh, nhưng không khí lần này, có chút khác với bình thường... trong mơ màng, Mặc Ngôn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở xa lạ phả vào trong không khí.
"Ưm..."
Lười biếng lật mảnh chăn mỏng ra khỏi người, Mặc Ngôn chậm rãi ngồi dậy, hé mở đôi mắt mơ màng. Ngay lập tức, hắn bị cảnh tưởng đối diện đánh tỉnh.
"A A Ly..."
Mặc dù không nhìn rõ gương mặt chôn trong ống tay áo nhưng dựa vào chất liệu và màu sắc y phục quen thuộc cùng với chiếc mặt nạ nửa mặt đặt ở đầu giường, Mặc Ngôn có thể dễ dàng nhận ra người nọ là tiểu đồng nghiệp hôm trước a.
Bên Mặc Ngôn có chút thất thố khiến giọng nói phát ra có lớn hơn bình thường, không đủ để đánh động người bên ngoài nhưng cũng đủ để tiểu đồng nghiệp kia tỉnh lại.
Vương Ngọc Ly phát hiện Mặc Ngôn đã tỉnh, còn đang nhìn chằm chằm mình nuôi dưỡng ý định lao tới phía y chào hỏi buổi sáng: "..."
"A Ly, ngươi tỉnh rồi à?" Mặc Ngôn thấy Vương Ngọc Ly tỉnh dậy, cực kì hào hứng nhảy khỏi giường.
Tốc độ nhanh một chút, biết đâu có thể nhìn thấy mặt của tiểu đồng nghiệp.
Vương Ngọc Ly: "..."
Mặc Ngôn: "..."
Mập
"Này, A Ly, ngươi không muốn cho người khác xem mặt thì cũng không cần gấp gáp như thế chứ! Ngươi chỉ cần nói một câu, ta sẽ quay mặt đi mà." Mặc Ngôn nhìn thấy Vương Ngọc Ly động tác lưu loát tránh khỏi tầm mắt của mình đeo mặt nạ vào, cảm xúc dưới đáy lòng tụt không phanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/17.html.]
Vương Ngọc Ly nhận ra Mặc Ngôn không vui, không hiểu thấu mà gấp gáp muốn giải thích: "Không phải, chỉ là gương mặt của ta xấu, sợ sẽ dọa đến ngươi."
"Không sao, ta sẽ không sợ đâu." Mặc Ngôn thật sự rất tò mò dung mạo dưới lớp mặt nạ kia.
"Ta chưa sẵn sàng." Vương Ngọc Ly uyển chuyển từ chối đề nghị của Mặc Ngôn, đứng bật dậy: "Không còn sớm nữa, ta phải rời đi rồi, tránh gây phiền phức cho ngươi."
"A! Được thôi." Mặc Ngôn nhẹ đáp.
Không đợi Mặc Ngôn kịp nói lời tạm biệt, Vương Ngọc Ly một lần nữa nhanh nhẹn lao khỏi cửa sổ phòng.
Mặt trời no tròn treo trên nền trời báo cho Vương Ngọc Ly biết, giờ lên triều của y sắp đến rồi... nếu không nhanh trở về, chắc chắn sẽ bị đám người kia phát hiện ban đêm y không có trong tẩm điện, sẽ kéo thêm một đống rắc rối.
Thật không ngờ, y vậy mà lại ngủ quên đến muộn như vậy không tỉnh... mà còn phải đợi người kia lên tiếng mới có thể tỉnh lại.
Sự tồn tại của người kia, đối với y thật sự đang trở nên quá đặc biệt rồi, đặc biệt đến nỗi y điên cuồng muốn tìm hiểu về người kia thật kĩ.
Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của tiểu đồng nghiệp đã biến mất không còn dấu vết, Mặc Ngôn lúc này mới nhớ ra...
"Hình như ta quên mất chưa báo với A Ly việc ta muốn ám sát hoàng đế rồi!"
Mặc Ngôn thất vọng toàn tập, rầu rĩ chống tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ.
Bộ dáng này của Mặc Ngôn, lọt vào đôi mắt của Khương tổng quản, lại là bộ dạng của một thiếu nữ đáng thương nhớ nhà đến thất thần, khiến bà cực kì thương cảm.
Khương tổng quản bí ẩn từ khe hở bên ngoài nhìn vào trong phòng Mặc Ngôn, thấy Mặc Ngôn như vậy cũng không muốn làm phiền y nữa. Bà bỏ qua phòng của Mặc Ngôn, tới hai căn phòng khác gọi người dậy.
"Mới sáng sớm, bà gọi ta dậy làm cái gì chứ!" Liễu Lam bất bình ngái ngủ rời khỏi phòng nghỉ. Ở đây hơn một tuần không được diện kiến thánh thượng, nàng ta đã phiền muộn muốn c.h.ế.t rồi, lại còn phải ngày nào cũng chăm cây nhổ cỏ, nàng ta tiến cung không phải học cách để làm người hầu đâu!
"Đúng đó, Khương tổng quản. Dù sao trong tiểu viện cũng chỉ có mỗi chúng ta, quét hay không quét cũng như nhau, quét muộn một hôm cũng không gấp mà." Tú nữ cùng phòng Liễu Lam bày ra dáng vẻ đồng tình.
"Ăn nói hàm hồ, tiểu viện là nơi hoàng thượng có thể tới bất cứ lúc nào, sao có thể để bẩn được chứ!" Khương tổng quản tức giận quát.
"Hoàng thượng có thể đến bất cứ lúc nào? Khương tổng quản, bà đừng có nói mãi một câu này nữa, suốt một tuần ngày nào cũng nghe, tai của ta sắp đóng mạng nhện rồi." Nàng ta từ khi sinh ra đến giờ chưa từng động phải một giọt nước, tiến cung một tuần, ngày nào cũng phải nhỏ cỏ tưới cây... đám người này rốt cuộc có coi nàng ta là tú nữ được lựa chọn tiến cung nữa hay không?
"Ngươi..." Khương tổng quản chỉ tay về phía Liễu Lam, nghiến răng.
Mấy nàng ta còn dám cãi lại bà ta? Được bà ta chiều quá nên hư rồi đúng không?