Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 16
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:45:05
Lượt xem: 43
Mặc Ngôn: "..."
Lão tử không nghe nhầm chứ? Thể loại đơn hàng ám sát hoàng đế cũng có luôn hả? Kể ra kẻ nào có thể bỏ tiền ra thuê sát thủ hòng ám sát hoàng đế cũng là loại có suy nghĩ khác người lắm á!
"Người không cần quá để tâm, tôi cũng là tới báo cho người thôi, ngày mai tôi sẽ từ chối đơn hàng này ngay." Hướng Đông khuôn mẫu nói với Mặc Ngôn. Nhưng ngay khi y xoay người muốn rời đi thì lại bị Mặc Ngôn gọi giật lại.
"Khoan đã, đơn hàng này, cứ nhận đi."
Hướng *suýt chút nữa không giữ nổi hình tượng* Đông:"..."
Hình như thính giác của y bị hỏng rồi, tại sao lại gặp ảo giác ngay lúc này vậy chứ?
"Chủ nhân, ngài nói cái gì vậy?" Ngài nói nhầm rồi đúng không? Nói lại đi... nói lại đi... tôi cho ngài thời gian nói lại.
"Ta nói ngươi khoan từ chối đơn hàng đó, để ta nghĩ cách." Mặc Ngôn chắc nịch nhắc lại.
Hướng Đông:"..."
Đã như thế này rồi thì chắc chắn không phải do thính lực của y có vấn đề nữa mà là do não của chủ tử có vấn đề rồi. Đáng lẽ ra y phải để Hướng Tây đi chuyến này... tự mình nhận nhiệm vụ làm cái gì chứ! Cũng may định lực của y tốt, nếu không đã vì câu nói kia của chủ tử mà ngã khỏi mái nhà rồi.
"Còn nữa, ngươi trở về, tạm dừng kế hoạch giả c.h.ế.t lại, ta ở hoàng cung còn có việc."
"Chủ..."
Chủ tử à, người có biết người đang làm cái gì không vậy? Nam cải nữ vào cung đã là quá mạo hiểm rồi, bây giờ còn đòi muốn tính kế ám sát hoàng đế? Người không phải vào cung lâu ngày nên não bị hỏng rồi chứ?
"Ngươi không cần khuyên ta, ý ta đã quyết, ngươi cứ trở về trước đi." Mặc Ngôn phất tay đuổi người.
Hướng Đông mặc dù còn muốn nói gì đó nhưng mệnh lệnh của chủ tử là trên hết, y không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.
Nóc nhà trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Mặc Ngôn, Mặc Ngôn nằm ngửa trên mái nhà, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Hắn không rõ vì sao mình lại để tâm tới tiểu đồng nghiệp kia như vậy, nhưng tiểu đồng nghiệp đó vì ám sát hoàng đế háo sắc kia mà tới, hiện tại hắn cũng đã nhận được đơn hàng liên quan đến hoàng đế háo sắc đó, vậy thì tại sao hắn không thử nhận xem... g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng đế háo sắc, không những trừ hại cho dân, còn có thể kiếm được tiền, lại còn giúp được tiểu đồng nghiệp kia nữa... một mũi tên trúng ba con chim.
Mặc Ngôn tự hài lòng với ý định của mình.
Không biết tiểu đồng nghiệp đã ra khỏi hoàng cung chưa, đột nhiên muốn gặp y quá!
Mặc Ngôn tiếc nuối thở dài một hơi.
"Ai ở trên đó?" Phía dưới đột nhiên vọng lên một câu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/16.html.]
Mặc Ngôn giật mình hoảng hốt. Hắn biết chủ nhân giọng nói ấy là ai. Chỉ sơ suất một chút thôi, vậy mà lại bị phát hiện. Đại não Mặc Ngôn ngay lập tức điên cuồng suy nghĩ lý do thích hợp.
"Người ở trên đó, còn không xuống đây!" Khương tổng quản hăng giọng đe dọa.
Mập
Đến lúc này, Mặc Ngôn không thể giả vờ không nghe thấy được nữa, nếu không, đợi Khương tổng quản gọi cận vệ tới thì sẽ càng thêm rắc rối.
"Là ta!" Mặc Ngôn lớn giọng đáp, tìm một con đường, vụng về leo xuống khỏi mái nhà.
Bởi vì là nửa bò cho nên thời điểm leo xuống đất y phục vốn đã thảm của Mặc Ngôn lại càng thảm hơn.
"Nửa đêm không ngủ, leo lên nóc nhà làm cái gì?" Khương tổng quản không vui cau mày gặng hỏi.
Mặc Ngôn đã suy nghĩ chu toàn kế sách, dùng giọng nói thập phần uất ức mà lên tiếng: "Xin lỗi, Khương tổng quản, ta chỉ là có chút nhớ nhà... muốn dùng phương thức ngắm sao để có thể làm giảm nỗi nhớ đi... Lúc ở nhà, gia đình ta thường xuyên cùng nhau ra sân ngắm sao, ta thật sự rất nhớ họ!"
Mặc Ngôn vừa nói, nước mắt cũng lưng tròng, bộ dạng muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu, cực kì dễ lấy được sự đồng tình của người khác... đặc biệt là đồng tình của Khương tổng quản.
Khương tổng quản vốn có ấn tượng tốt với Mặc Ngôn, bây giờ lại chứng kiến cảnh tượng "nữ tử mềm yếu đa sầu đa cảm nhớ nhà" không khỏi thương xót: "Ngươi cũng đừng buồn, ta đã báo phòng nội vụ làm cho ngươi thêm hai bộ y phục, hai ngày nữa là có thể lấy. Bộ y phục này đã cũ rồi, ngươi có thể không cần dùng nữa cũng được."
Mặc Ngôn thút thít: "Ta hiểu rồi, Khương tổng quản."
"Hiểu là tốt, trời khuya rồi, ở ngoài rất dễ bị ốm, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Khương tổng quản ngủ ngon." Mặc Ngôn qua cửa, đáy lòng vui vẻ trở về phòng.
Vốn muốn nhân lúc trời chưa sáng chạy tới bờ sông nhìn xem tiểu đồng nghiệp có còn ở đó không, hắn muốn báo với đồng nghiệp tin tức này... ai ngờ lại bị Khương tổng quản bắt gặp, đêm hôm nay, có lẽ thật sự không gặp được tiểu đồng nghiệp nữa rồi.
Không hiểu sao lại có chút phiền muộn.
"Không quản nữa... bớt chút thời gian suy nghĩ đối sách với tên hoàng đế háo sắc kia đã."
Mặc Ngôn ngồi vắt chân trên giường, nghiêm túc suy nghĩ mấy cái phương án ám sát dễ thực hiện.
Cho dù tên hoàng đế kia có được đánh giá là háo sắc mê muội đi chăng nữa, một người dám dẫn quân tới viện trợ phe cánh của mình thoát khỏi bàn tay sát thủ chắc chắn không phải hạng tầm thường. Dù sao thì người đời có chê hoàng đế này về mặt nào đi chăng nữa cũng không có ai phủ nhận tài trí cùng thủ đoạn của hắn.
Trực tiếp ám sát, khả năng thành công chắc chắn sẽ không cao.
Vậy nếu...
"Nếu ta giả vờ làm tú nữ tiếp cận hoàng đế, trèo lên ngôi sủng phi... ngày đêm có thể ở gần tên hoàng đế đó, chắc chắn sẽ có cơ hội ám sát thành công."
Phương án này mặc dù rất mạo hiểm như cũng là phương án thích hợp nhất.