Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 12

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:44:13
Lượt xem: 58

"Đúng rồi! Ngươi tới đây không ám sát quý phi nào, vậy thì mục tiêu ám sát chỉ có thể là hoàng đế... Ta nói có đúng không?" Tạ Xuyên ngờ vực.

 

"Ngươi chẳng lẽ không phải tới để ám sát hoàng đế à?"

 

Lão tử không phải là đoán nhầm rồi đấy chứ? Nhận nhầm người, còn nói xấu hoàng đế... liệu có bị lôi ra c.h.é.m đầu không?

 

Mặc Ngôn chỉ hận mình quá bốc đồng, vậy mà lại không nghi ngờ gì chạy tới bên cạnh tên lạ mặt này nói xấu hoàng đế háo sắc.

 

Tiểu đồng nghiệp nhận ra Mặc Ngôn run sợ, còn bất giác lùi về phía sau mấy bước. Y trầm mặc một lát, liền lên tiếng: "Phải."

 

Mặc Ngôn chưa kịp chạy: "..."

 

"Ngươi... ngươi thật sự tới ám sát cẩu hoàng đế hả?" Mặc dù Mặc Ngôn ngay từ đầu đã nhận định tiểu đồng nghiệp này tới để ám sát hoàng đế háo sắc, nhưng giờ nghe chính miệng tiểu đồng nghiệp thừa nhận Mặc Ngôn vẫn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm... có điều hắn cũng vẫn có chút lo lắng thay cho tiểu đồng nghiệp.

 

"Ừ." Tiểu đồng nghiệp hướng Mặc Ngôn, nghiêm túc đáp lại.

 

"Ta nói ngươi này, ám sát hoàng đế không phải chuyện nhỏ, ngươi cho dù thiếu tiền như thế nào đi nữa cũng không nên chạy tới đây ám sát người ta chứ!"

 

Mặc dù ám sát hoàng đế háo sắc là giúp ích cho nhân dân, nhưng mà cũng nhiều hậu họa.

 

Mặc Ngôn tri kỷ hướng tiểu đồng nghiệp khuyên nhủ.

 

Chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại quan tâm tới tiểu đồng nghiệp này như vậy. Nhưng dù sao cũng đã quan tâm rồi, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Nếu hắn đã thích, vậy thì cứ quan tâm thôi.

 

"Ừ." Tiểu đồng nghiệp lạnh nhạt đáp, ánh mắt phía sau lớp mặt nạ đầy những thứ cảm xúc phức tạp khiến Mặc Ngôn nhất thời không nhìn ra được gì.

 

Tâm tình của sát thủ thường khó đoán như vậy, Mặc Ngôn cũng không lấy làm lạ.

 

"Ngươi ừ cái gì mà ừ, ta đang khuyên ngươi đó, nơi này nguy hiểm lắm, ngươi nên rời khỏi đây, kiếm một việc khác mà làm." Mặc Ngôn cực kì không vừa ý với đáp án của tiểu đồng nghiệp dành cho mình.

 

"..."

 

Thấy tiểu đồng nghiệp không nói gì, Mặc Ngôn đáy lòng càng thêm thương cảm: "Ngươi không còn nơi nào để về sao?"

 

"Ừ."

 

Mặc Ngôn nhìn tiểu đồng nghiệp dáng người thẳng tắp đứng trong ánh trăng thanh lãnh tựa băng, tĩnh lặng tựa ngọc. Mặc Ngôn dường như bị hút vào hình bóng ấy, nhìn đến xuất thần.

 

"Ngươi..." Tiểu đồng nghiệp đột nhiên lên tiếng, kéo linh hồn du đãng của Mặc Ngôn trở về cơ thể. Mặc Ngôn giật mình, vành tai hơn đỏ.

 

Hắn, hắn vậy mà lại chỉ vì nhìn hắn ta mà thất thần...

 

"Ngươi đang muốn hỏi thân phận của ta sao?"

 

"Ta thật ra chỉ là một nữ nhân thôn dã bị ép phải vào cung làm tú nữ mà thôi. Thấy ngươi bị thương liền ra tay hiệp nghĩa cứu ngươi một mạng. Phụ mẫu dạy ta như vậy!" Mặc Ngôn nói dối không chớp mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/12.html.]

"Ờ." Tiểu đồng nghiệp không cảm xúc đáp một tiếng.

 

"Ngươi đang nghi ngờ ta nói dối ngươi à? Ta nói dối ngươi làm gì!" Mặc *nói dối không chớp mắt* Ngôn bị ánh mắt kia của tiểu đồng nghiệp chọc trúng tim đen, khó khăn đổi đề tài.

 

"Ngươi có muốn ăn chè không? Chè... là tự tay ta làm... Ngon lắm đó!" Mặc Ngôn kéo bát chè đậu đỏ trên tay ra làm lá chắn, đưa ra trước mặt tiểu đồng nghiệp.

 

Tiểu đồng nghiệp: "..."

 

Không thấy tiểu đồng nghiệp đáp lại, Mặc Ngôn còn tưởng do y ngại ngùng, một tay cầm bát chè, một tay kéo tiểu đồng nghiệp ngồi xuống tảng đá lớn, mang cơm tối mà hắn để dành ra bày ở giữa hai người.

 

"Ngươi đã ăn gì chưa? Có muốn cùng nhau ăn không?" Mặc Ngôn nhường đôi đũa của mình đưa cho tiểu đồng nghiệp, để tiểu đồng nghiệp ăn trước.

 

Dù sao một sát thủ nhỏ nhoi như y một mình tồn tại trong hoàng cung sẽ rất khó khăn, cơm ăn không no cũng là chuyện dễ hiểu. Mặc Ngôn sinh hoạt hơn trong cung hơn một tuần, nhưng được ăn được ngủ, bữa cơm hôm nay, hắn nghĩ hắn nên nhường cho tiểu đồng nghiệp đáng thương này thì hơn.

 

Tiểu đồng nghiệp nhìn đôi đũa trước mặt mình, lại nhìn biểu cảm trên gương mặt của Mặc Ngôn, mím môi từ chối: "Không cần."

 

Mặc Ngôn không nghĩ sẽ bị từ chối: "..."

 

"Ngươi sợ ta bỏ độc ở bên trong à?" Mặc Ngôn nghi ngờ.

 

"Ngươi đừng lo, ta không có bỏ độc vào đâu. Chỗ này ta vốn chuẩn bị cho ta ăn, bỏ độc làm gì chứ!" Mặc Ngôn nhẹ giọng giải thích.

 

Đợi một lúc, vẫn không thấy tiểu đồng nghiệp có thêm động tác, Mặc Ngôn đành phải tiếp tục nói.

 

"Ta biết ngươi là sát thủ tính đề phòng cao, như vậy đi..." Mặc Ngôn cầm lấy đôi đũa của mình, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, lại hớp một miếng chè đậu đỏ, nhai nhai nuốt nuốt, cuối cùng há lớn miệng để tiểu đồng nghiệp ngồi đối diện có thể nhìn rõ.

 

"Thấy chưa? Không có độc, ta ăn hết rồi này!" Nói đoạn, Mặc Ngôn liền nhét đũa vào tay tiểu đồng nghiệp.

 

"Ăn đi, đừng sợ."

 

Thấy tiểu đồng nghiệp vẫn còn mím môi do dự gì đó, Mặc Ngôn vốn không hiểu y còn do dự thứ gì, nhưng khi nhìn thấy đôi đũa dính thức ăn ở trên tay tiểu đồng nghiệp, Mặc Ngôn mới ngượng ngùng gãi đầu.

 

"Ta không chuẩn bị đôi thứ hai, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, cứ lấy mà ăn đi."

 

Tiểu đồng nghiệp: "..."

 

"Rốt cuộc ngươi có ăn không hả?" Mặc Ngôn nộ khí xung thiên.

 

Khó khăn lắm lão tử mới nhìn trúng một người muốn chăm sóc, chỉ vì chút chuyện mà bị từ chối, lão tử không cam tâm. Dược liệu quý giá lão tử cũng nhường rồi, chè đậu đỏ ngon ngọt lão tử cũng nhường rồi, hắn ta dám từ chối lão tử... không có cửa.

Mập

 

Mặc Ngôn hùng hùng hổ hổ giật lấy đôi đũa trong tay tiểu đồng nghiệp, gắp một miếng thức ăn, kề lên trên môi mỏng của người ta, trừng mắt đe dọa: "Há miệng, ăn!"

 

Tiểu đồng nghiệp: "..."

 

Bởi vì tiểu đồng nghiệp đeo mặt nạ nửa mặt nên Mặc Ngôn không thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của y nhưng bởi vì là mặt nạ nửa mặt nên nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc Mặc Ngôn cưỡng ép đút cơm cho người ta nha!

 

Tiểu đồng nghiệp không há miệng, Mặc Ngôn vẫn duy trì đặt thức ăn ở trước môi của người ta, hai mắt vốn đã to tròn còn trừng lớn, biểu cảm hiện lên dưới ánh trăng, thập phần đáng yêu.

Loading...