Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung - 11
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:44:01
Lượt xem: 52
Liễu Lam bị thái độ bình tĩnh của Mặc Ngôn làm cho tức nghẹn, nhưng cuối cùng nàng ta lại tự an ủi mình bằng hậu quả thê thảm mà nàng ta nghĩ Mặc Ngôn sẽ phải chịu... Nàng không gây sự với hắn nữa, xoay người về vị trí đặt đống cỏ vừa được nhổ, xách lên.
Liễu Lam khí thế bừng bừng, ôm bao cỏ đi vứt.
Mặc Ngôn sau khi thoát khỏi cửa ải của Liễu Lam, vào đến sân tiểu viện đã bắt gặp Khương tổng quản sắc mặt đen sì đứng đối diện với ba tú nữ còn lại. Ba nàng đều cúi gằm mặt, không hề có ý định phản kháng.
Khương tổng quản nhìn thấy Mặc Ngôn trở về, mắt liền sáng lên, ba bước gộp thành một, chạy tới bên cạnh Mặc Ngôn, hắng giọng: "Đi đâu về?"
Mặc Ngôn đã vạch sẵn phương án trong đầu: "Dạ, ta vừa đi nấu chè đậu đỏ, bởi vì tay chân vụng về, nên nấu mất cả buổi sáng."
Mập
Mặc Ngôn đúng tình hợp lý đưa ra lời giải thích.
"Vậy sao?" Khương tổng quản nghi ngờ, nhìn chằm chằm bát chè đậu đỏ trên tay Mặc Ngôn.
"Đương nhiên là thật, ta làm sao dám nói dối Khương tổng quản chứ!"
"Ừ, các ngươi ngoan ngoãn một chút, không được chạy lung tung. Còn ngươi, phạt ngươi quét thêm một khoảng sân, quét xong rồi mới được ăn cơm." Khương tổng quản đe dọa hai câu liền xoay người rời đi.
Ba tú nữ còn lại len lén nhìn trộm Mặc Ngôn, phát hiện Mặc Ngôn cũng đang nhìn qua đây, các nàng liền chột dạ, nhìn nhau, lặng lẽ rời đi.
Sân nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại một mình Mặc Ngôn.
Thoát được một kiếp, Mặc Ngôn khoan thai vươn vai, không đi quét sân ngay mà trở về phòng, đặt chè đậu đỏ lên bàn trước.
Đừng nghĩ chỉ quét sân thì dễ dàng, khoảng sân xung quanh tiểu viện rất nhiều. Mỗi ngày, Mặc Ngôn đều phải quét nó, nhanh nhất cũng mất hai canh giờ. Mặc Ngôn đội nắng quét một lúc, rốt cuộc cũng không chịu được, trốn về phòng, đợi đến khi mát mới trở ra tiếp tục quét.
Bởi vì là trưa hè nên trời rất nắng, Khương tổng quản cũng không ra kiểm tra, đến khi Mặc Ngôn hoàn thành công việc quét sân thì cũng tới giờ cơm tối. Sau khi nhận cơm tối, Mặc Ngôn liền ôm theo chè đậu đỏ cùng cơm tối, chạy ra phiến đá bên bờ sông!
Hôm nay cố tình giữ lại chè đậu đỏ để buổi tối mang ra nơi này thưởng thức á nha! Lo sợ cả một ngày, hắn cũng phải đi tìm thú vui giải tỏa chứ!
Mặc Ngôn ôm theo đồ ăn, chạy tới bên cạnh phiến đá, từ xa hắn đã nhìn thấy bóng người đứng ở phiến đá... màu sắc cùng chất liệu y phục, có chút quen mắt. Mặc Ngôn nhớ không nhầm, hình như là tên sát thủ hôm trước hắn vớt được.
Mặc dù đã ngờ ngợ đoán ra được, Mặc Ngôn cũng không dám bứt dây động rừng, hắn ở phía sau, động tác nhẹ nhàng, từng bước từng bước tiến gần người ta. Lại không hề biết rằng, cái người ngay ngắn đứng thẳng kia đã phát hiện ra từ lâu, y đang cố gắng không bị hành động đáng yêu của hắn chọc cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-thay-a-ty-lam-loan-hau-cung/11.html.]
Mặc Ngôn xác định người ấy đeo mặt nạ, còn là cái mặt nạ đồng nghiệp đeo hôm qua, động tác liền to gan hơn, bước tới hai bước, vỗ vào vai tiểu đồng nghiệp: "Ngươi sao vẫn còn ở đây?"
Tiểu đồng nghiệp dùng đôi mắt đen phía sau chiếc mặt nạ, nhìn Mặc Ngôn chằm chằm: "Ngươi là ai?"
Thấy tiểu đồng nghiệp không nhận ra mình nhưng cũng không bài xích, Mặc Ngôn liền vỗ ngực: "Ta chính là người hôm qua vớt ngươi lên từ chỗ kia."
Nói đoạn, dường như sợ y không tin, Mặc Ngôn còn cực kì cụ thể chỉ tay về phía mặt nước.
Tiểu đồng nghiệp không rõ biểu tình, trầm giọng đáp: "Vậy sao? Cảm tạ."
"Không có việc gì, đều là đồng nghiệp với nhau." Mặc Ngôn vô tư xua xua tay: "Mà sao ngươi vẫn còn ở đây? Ta nói, hoàng cung nhiều chó lắm, ngươi đừng cố ám sát rồi để mất mạng, chút tiền ám sát không quan trọng bằng mạng mà, ngươi c.h.ế.t rồi, người thân của ngươi sẽ buồn lắm, chút tiền này không kiếm lúc này cũng có thể kiếm lúc khác mà."
Chạy vào hoàng cung ám sát đều là loại sát thủ không trọng mạng, vì tiền mà có thể đánh đổi cả mạng sống, có lẽ họ đã bị cuộc sống khắc nghiệt đẩy vào đường cùng, cũng có thể là do trên đời này không còn gì đáng để lưu luyến nữa. Bởi vì làm trong nghề nên Mặc Ngôn hiểu rõ tính chất nghề nghiệp này hơn bất kì ai...
Những sát thủ đồng ý thực hiện những nhiệm vụ tối quan trọng, đều là những kẻ cô độc, không còn bất kì mối lo nào khác ngoài việc kiếm tiền để tồn tại.
Tiểu đồng nghiệp nhịn cười đến toàn thân run rẩy ý vị nói: "Có lẽ vậy!"
"Cho nên, ngươi tới đây là muốn ám sát vị quý phi nào vậy?" Mặc Ngôn không hiểu vì sao mình đối với người này lại tò mò như vậy, người này mặc dù không nói nhiều nhưng Mặc Ngôn luôn cảm thấy bọn họ nói chuyện rất hợp, vừa gặp đã thân.
"Hoàng thượng!"
"Hả?" Mặc Ngôn bị dọa: "Ngươi, ngươi tới ám sát cẩu hoàng đế?"
"Cẩu hoàng đế?" Mặc Ngôn không hề phát hiện ra, sắc thái khi nói ba chữ này của tiểu đồng nghiệp có thay đổi.
Mặc Ngôn cực kì hăng hái: Tiểu đồng nghiệp, chúng ta mau ngồi xuống, nói xấu cẩu hoàng đế cần rất nhiều thời gian nha.
Tiểu đồng *cẩu hoàng đế* nghiệp: Được!
Mặc Ngôn ném cơm cho Vương Ngọc Ly: Ta nghe nói tên cẩu hoàng đế đó là *&&%£%&... khốn nạn c.h.ế.t tiệt!
Đối với mấy nghìn từ chửi tục hoa mỹ của Mặc Ngôn, Vương Ngọc Ly đều ngồi im không đáp. Mặc Ngôn khi đó không hề hay biết, mấy nghìn từ hoa mĩ của mình đã bị người nào đó âm thầm ghi lại, một từ cũng không thiếu.