Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-02 05:09:47
Lượt xem: 47

12.

Trên thiên đình đã hơn một tháng, tính ra, hôm nay chắc chắn là ngày phát tiền hương hỏa. 

 

Những vị thần nhỏ không có thần miếu trên thiên giới mỗi tháng đều sống nhờ vào khoản tiền này. Nhưng ta thì khác, ta có đến năm mươi ngôi miếu. 

 

Nhưng đây là khoản lương chính thức đầu tiên của ta, ta cũng khá mong đợi. 

 

Mới vừa thay phiên công việc, ta đã thấy các thiên binh xếp hàng dài trước một cánh cửa điện. 

 

Ta vươn cổ nhìn qua, mỗi người đều cầm một xấp giấy dày, nhưng đều có vẻ mặt ủ rũ, tinh thần không phấn chấn. 

 

Thật không hổ danh là thiên cung! Nhận lương mà vẫn không vui, đúng là tâm lý không bình thường! 

 

"Đây là của ngươi, cầm lấy đi." 

 

Ta đưa tay nhận, lòng vui mừng không tả.

 

Trong lòng ta đã bắt đầu tính toán xem sẽ chi tiêu như thế nào. 

 

"Về việc này, Thời Gia đã bỏ ra không ít công sức, hắn thường thích mặc màu hồng, chi bằng may cho hắn một bộ quần áo." 

 

"Tiểu tín đồ Quý Lan Từ đã bỏ ra không ít tiền, vậy thì cho nàng chút tiền để hồi phục." 

 

"Nhà của Thần Tài Triệu gia sản lớn, có lẽ không thèm để ý. Thôi, không cần nghĩ đến anh hắn nữa." 

 

Nghĩ như vậy, ta hào hứng mở xấp giấy ra, nhưng lại ngẩn người. Không phải tiền, mà lại quen mắt một cách c.h.ế.t tiệt, giống như đã thấy ở đâu đó? 

 

Đây chẳng phải là bản báo cáo công tác khiến Thời Gia khóc lóc thảm thiết sao? 

 

Tại sao ta, một người canh cửa, cũng phải viết báo cáo công tác! Còn phải viết nhiều như vậy?

 

Đêm xuống. Mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn ta một mình cầm đèn chiến đấu trong đêm. 

 

"Người mới, ánh nến quá chói mắt!" 

 

Vốn dĩ viết báo cáo đã phiền phức rồi. 

 

"Ta có tên, ta gọi là Tru!" 

 

Mọi người thấy ta nâng cao giọng, đều giật mình. 

 

"Được rồi, được rồi, biết tên của ngươi rồi." 

 

"Nói nhỏ lại, chẳng lẻ là hào quang sao?" 

 

Ta không nói thêm gì, nhưng vẫn thò một tay tắt ngọn nến. 

 

Bút vẫn chưa hạ xuống một chữ. Không phải ta không viết được, mà thực sự là đề tài này khó khăn quá. 

 

"Xin vui lòng nêu rõ những đóng góp đã làm cho thiên cung, không được ít hơn ba điểm." 

 

Ta thật sự tức cười. Người hỏi câu này không thấy rất xúc phạm sao? Vừa mới vào thiên cung, tạm thời không nói đến.

 

Ta là một người canh cửa, ta có thể có đóng góp gì? 

 

Suy nghĩ một hồi lâu, với tâm thế nghiêm túc làm việc, ta viết một hàng chữ nhỏ. 

 

Sau đó ta đưa tay tát vào mặt mình. 

 

"Thật là! Đang yên ổn dưới đất, đòi lên Phong Thần Bảng làm gì chứ!"

 

13.

Thời Gia đã thay một bộ y phục màu vàng ngọc, trông giống như một chú chim non chưa thay lông xong. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Theo ta, không bằng bộ màu hồng trước đó của hắn. 

 

"Hôm nay không phải là ngày báo cáo, sao ngươi lại có thời gian lên đây?" 

 

Thời Gia cười tươi tiến lại gần ta, từ áo khoác lấy ra một cái túi vải nhỏ. 

 

"Đây không phải là lâu rồi không gặp, nhớ ngươi lắm, nên đặc biệt đến thăm ngươi." 

 

Ta đưa tay nhận lấy, miệng không ngừng nói, "Đến thì đến thôi, còn mang theo đồ nữa?" 

 

Thời Gia cười hì hì, ra hiệu cho ta mở túi vải, "Nè, là quà của tiểu tín đồ gửi cho ngươi." 

 

Ta mở túi ra, bên trong là một cuốn sổ nhỏ màu xanh đậm. 

 

"Ta thấy nàng để cái này trên bàn thờ của ngươi mấy ngày rồi, ta có lòng tốt, nên mang lên cho ngươi." 

 

Ta nghẹn lời, đây là sổ sách của Quý Lan Từ...

 

"Thời Gia, ta biết tại sao hương khói của ngươi không thịnh vượng nữa." 

 

"Tại sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-than-tai-su-nghiep-2-ke-phan-loan/chuong-5.html.]

 

"Ngươi nên đọc nhiều sách, điều này có lợi cho ngươi." 

 

Thời Gia tức giận, lén lút véo ta một cái, thấy ta nhăn mặt vì đau, hắn rất vui vẻ. 

 

"Hôm nay ta đến cũng có chuyện quan trọng." 

 

"Hả?" 

 

Thấy ta không hiểu, Thời Gia nghiêm mặt nói: "Hôm nay Thượng Võ Tướng quân tích cốc trở về, chúng ta đều phải đến Điện Chầu Trời để tiếp đón ông ấy." 

 

Ta lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nghe có vẻ như là một nhân vật quan trọng, thực sự muốn gặp, đã hơn một tháng trôi qua, ta chỉ gặp được những người có chút danh tiếng, ngoài Thời Gia và Thần Tài Triệu, thì chỉ có vị Thuần Trúc thượng tiên đó.

 

"Ta có thể đi sao?" 

 

Thời Gia không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, theo phản xạ lắc đầu, "Địa vị của ngươi quá thấp, theo lý thì không thể vào." 

 

Thì ra có cách. ... Trong Điện Chầu Trời đầy rẫy các thần lớn nhỏ, tất cả đều đến xem Tướng quân Thượng Võ. 

 

Ta đã thay một bộ y phục, giả vờ là tiểu đồng bên cạnh Thời Gia, len lỏi vào trong. 

 

Ở đó chờ đủ nửa giờ, vị tướng quân được đồn đại mới từ sau bức màn bước ra. 

 

Thời Gia kích động không thôi, từ khi tướng quân xuất hiện đã nói không ngừng. 

 

"Thật oai phong! Hô!" 

 

"Thật không thể tin được! Thật không thể tin được!" 

 

Ta cố gắng vươn cổ nhìn cho rõ hơn.

 

Ta tưởng rằng Tướng quân Thượng Võ chắc chắn là một người lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn, không ngờ lại là một chàng trai có vẻ yếu đuối, mặt mày thư sinh. 

 

Hắn ăn mặc rất đẹp, thanh kiếm bên hông cũng rất tốt, cử chỉ của hắn mang lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. 

 

Nhưng hỏi ta đã thấy ở đâu, một lúc lâu ta cũng không nhớ ra. 

 

"Quá yếu đuối, không giống một tướng quân." 

 

Thời Gia quay lại nhìn ta một cái, trách móc nói: "Đừng đánh giá người qua vẻ bề ngoài, ngươi có biết hắn lên Phong Thần Bảng như thế nào không?" 

 

Thấy ta không nói gì, Thời Gia hừ lạnh, giọng đầy ngưỡng mộ. 

 

"Điều này phải nhắc đến Võ Vương phạt Trụ, Tướng quân Thượng Võ xung phong đi đầu, dũng cảm không sợ hãi, trí tuệ hơn người, cũng coi như là một câu chuyện hay..."

 

Ta đưa tay sờ cằm, mắt nhìn chằm chằm vào Tướng quân đang đứng trên đài cao. 

 

Thật trùng hợp, ta cũng từng theo sau Khương Thượng, nhưng không nhớ có nhân vật Thượng Võ này. 

 

Tướng quân vẫn đang thao thao bất tuyệt, hắn đang nói về chiến công mà Thời Gia nhắc đến. 

 

Ta nghe càng lúc càng thấy quen thuộc, như thể ta đã trải qua điều đó. Ta nhìn chằm chằm vào hắn, từ từ, khuôn mặt của hắn hòa quyện với một gương mặt non nớt trong ký ức của ta. 

 

"Vị tướng quân này, ta đã từng gặp qua." 

 

Ta bất chợt thốt lên, khiến Thời Gia trợn mắt hai cái.

 

Hắn lén lút nhét cho ta một ít đồ ăn, "ngươi lại tự nói một mình rồi, đến đây, ăn chút gì đi. Nghe cho kỹ, học hỏi nhiều từ tướng quân." 

 

Ta không nhận đồ ăn mà tự nói: "Lúc đó hắn còn nhỏ, có lẽ vừa mới có thần hình không lâu, theo Khương Thượng, mà còn không cầm chắc được kiếm." 

 

Thời Gia nhìn ta với vẻ mặt như gặp quỷ, chỉ cho rằng ta đang phát điên, hắn lắc đầu, không thèm để ý đến ta nữa. 

 

Tướng quân Thượng Võ ngồi vững trên vị trí cao, nâng chén rượu lên. 

 

"Mọi người bây giờ đang sống trong thời đại tốt đẹp, hồi ta theo Võ Vương phạt Trụ, bao nhiêu lần tính mạng ngàn cân treo trên sợi tóc..." 

 

Hắn nói rất hưng phấn, dưới đài, các tiểu tiên đều rơi nước mắt. 

 

"Thật không dễ dàng! Học hỏi từ tướng quân!" 

 

Thượng Võ vẫy tay, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó để lộ vết sẹo trên cổ tay. 

 

"Đừng coi thường vết sẹo này, nó không phải là vết sẹo bình thường, mà sau nó là một câu chuyện kinh tâm động phách..." 

 

Thời Gia nghe mà xúc động không thôi, vừa kéo tay áo ta lau nước mắt, vừa nói: "Ngươi nghe đi, ngươi nghe đi, tướng quân thật sự là người tiên phong..." 

 

Ta không nói gì, nhìn vào vết sẹo trên cánh tay giống hệt tướng quân Thượng Võ mà rơi vào trầm tư, trong lúc nhất thời quên mất việc giật tay áo khỏi bàn tay của Thời Gia.

 

"Tru, sao ngươi không nói gì nữa?" 

 

TA nhìn lên đài, Thượng Võ vẫn đang kể về thành tích của mình, rồi nhìn xuống đám thần tiên hừng hực khí thế, thở dài. 

 

"Ta còn có thể nói gì nữa? Những gì hắn nói, đều là lời của ta!"

 

Loading...