Ta Nhờ Hóa Mèo Mà Lên Đỉnh Nhân Sinh - Chương 7 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:29:26
Lượt xem: 356
Hệ thống bất đắc dĩ:
["Tiêu Trọng vốn không phải con người. Hắn là tập hợp của toàn bộ oán khí thiên hạ.
Chỉ cần vẫn còn một tia oán khí tồn tại, hắn sẽ không biến mất.
Ta giúp ngươi tra rồi, có một chút tàn hồn đã rơi vào luân hồi.
Năm Thiên Đạo thứ 13, trấn Nguyệt Nha ở Giang Nam, có một nhà họ Tiêu."]
"Ngươi tự đi tìm đi."
Năm sau.
Trước khi ta tắt hệ thống, nó bỗng hỏi:
"Ký chủ, ngươi chắc chắn không quay về sao?"
Ta khựng lại, rồi bình thản nói:
"Nơi lòng ta an ổn, chính là quê hương của ta."
18.
Năm Thiên Đạo thứ 13.
Ta đi khắp nhân gian, nghe thiên hạ xôn xao bàn tán—
"Ma đạo suy yếu, các tiên môn hưng thịnh, chỉ cần có chút tư chất, ai ai cũng muốn bái sư tu tiên!"
"Các tiên môn lấy Huyền Môn phái làm đầu, chưởng môn Thường Phong là kỳ tài trăm năm khó gặp. Sau khi tiêu diệt Ma Tôn năm trước, hắn còn kết đạo lữ với chân truyền của Bạch Thanh phái—Lăng Vân Lan, khiến người người ngưỡng mộ!"
"Nghe nói tu tiên có thể trường sinh bất lão, khai sáng linh trí, biến kẻ ngốc thành người bình thường!"
"Lại là chuyện của nhà họ Tiêu ở cuối trấn nói chứ gì?"
"Sao ngươi biết?"
["Nhi tử của nhà họ Tiêu vốn là kẻ ngốc.
Sau khi được gửi đến Huyền Môn làm đệ tử, đầu năm nay đột nhiên trở nên bình thường.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng hắn lại lập tức từ bỏ tiên đạo, hồi hương.
Hắn nói… ‘Thà nhập ma, không nhập tiên’."]
"Ta nghĩ hắn bị ma vật chiếm thân rồi!"
"Suỵt, lời này không thể nói lung tung…"
Ta đặt chén trà xuống, vỗ vai một người trong đám:
"Xin hỏi, Tiêu gia mà các ngươi nói ở đâu?"
"Ra ngoài rẽ trái, đi thẳng đến cuối làng."
Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt do dự:
"Cô nương, ta khuyên cô nương đừng đi. Đứa con nhà đó có gì đó không đúng lắm."
Ta mỉm cười:
"Không sao. Ta đến để hàng ma (chế ngự ma)."
Tháng ba, hoa đào rộ sắc.
Ta cưỡi tường ngồi vắt vẻo, nhìn vào sân nhà họ Tiêu.
Chỉ thấy bên trong…
Có một thiếu niên áo đỏ, tóc đen tung bay.
Ánh mắt hắn sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng.
Ta búng nhẹ một nắm hoa đào, để cánh hoa rơi xuống bờ vai hắn.
Khi hắn ngẩng lên, ta huýt sáo, vô lại hỏi:
"Tiểu công tử xinh đẹp ơi, có cơ bụng không, cho ta xem nào?"
Hắn vươn tay về phía ta.
Ta nhảy xuống—
Rơi trọn vào lòng hắn.
Hắn ôm chặt lấy ta, giọng khẽ khàng:
"Đợi nàng lâu rồi."
19.
Năm Thiên Đạo thứ 14.
Bọn ta dọn đến một thành nhỏ ở phương Bắc để an cư.
Tiêu Trọng tính toán thời gian từng ngày, cuối cùng, vào một hôm nọ, hắn đứng trước một ngôi miếu hoang, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Ở đó, có một bé gái nhỏ bé, dơ bẩn, co ro trong góc miếu.
Hắn đứng ngay trước mặt nàng, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào:
"Năm đó, muội ấy c.h.ế.t quá thảm. Linh hồn không thể đi qua đường luân hồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-nho-hoa-meo-ma-len-dinh-nhan-sinh/chuong-7-hoan.html.]
"Ta từng ngang qua Vong Xuyên, thấy muội ấy vẫn còn vất vưởng bên đó."
"Sau đó, ta kéo muội ấy một cái, đưa muội ấy đi đầu thai."
"Không ngờ, kiếp này muội ấy… vẫn là một kẻ ăn mày."
Ta thở dài:
"Vì số phận quá khắc nghiệt."
Tiêu Trọng cúi xuống trước mặt cô bé, nhẹ giọng hỏi:
"Có muốn theo ta về nhà không?"
Cô bé mắt sáng lấp lánh:
"Ca ca?"
Hắn sững người: "Muội nhận ra ta?"
"Ca ca trong mộng của ta, trông giống hệt huynh!"
Sau đó, nàng quay sang nhìn ta:
"Tỷ tỷ là ai?"
Ta hếch cằm, đắc ý hừ nhẹ:
"Ta là tẩu tẩu của muội."
20.
Ta gọi hệ thống sau nửa tháng, vì thật sự chịu không nổi nữa.
"Hệ thống! Lập tức thu lại kỹ năng biến thái của ta!"
Rất lâu sau, hệ thống mới chậm rãi đáp lời:
"Xin lỗi, thời gian lâu quá rồi… cho hỏi ngươi là ai?"
Ta nghiến răng:
"Biến thái…"
"À! Cái tên biến thái đó!"
Ta nhịn!
Hệ thống đổi giọng:
"Ký chủ, ngươi muốn từ bỏ kỹ năng sao? Một khi từ bỏ thì không thể hối hận đâu nhé!"
"Đúng! Từ bỏ! Mau lấy lại đi!"
"…"
Ngày làm người, đêm làm mèo—cuộc sống này ta thực sự không chịu nổi nữa!
Màn đêm tĩnh mịch, vạn vật lặng lẽ—còn ta chỉ có thể làm mèo, chỉ được sờ cơ bụng, không làm được gì khác!
Cái này khác gì tra tấn chứ?!
Vì cuộc sống bình thường, ta quyết tâm không làm biến thái nữa.
Sau khi ký xong thỏa thuận với hệ thống, ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Tối đó, Tiêu Trọng vẫn chưa về nhà, ta đợi mãi đợi mãi, cuối cùng, ngay trước khi mặt trời lặn, hắn cũng trở về…
Tay cầm một cái ổ mèo đan bằng tre.
Hắn hơi háo hức:
"Nhìn này, ta làm ổ mèo cho nàng đó."
"Nàng mau thử đi."
Ta: "…"
Khoan đã…
Hắn rốt cuộc thích ta, hay thích mèo vậy?!!
Sau khi nói cho hắn biết ta không thể biến thành mèo nữa, hắn ngây người một lúc, rồi đôi mắt lập tức sáng lên.
Hắn đẩy ta xuống giường, khóa chặt trong lòng, khóe môi hơi cong:
"Trời tối rồi."
Ta nuốt nước bọt:
"Nhưng mà… cái ổ chàng đan hình như không còn dùng được nữa rồi."
Hắn cúi đầu, giọng thấp hơn mấy phần:
"Không sao."
"Ổ mèo có thể không cần, nhưng tối nay nàng chạy không thoát đâu."
?
Ngẫm lại thì cũng có lý đấy.
Hoàn