Ta Nên Duyên Với Đường Huynh Của Vị Hôn Phu Cũ - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:31:45
Lượt xem: 1,483
Lạc Vãn Ngâm nhếch mày cười, ánh mắt ánh lên vẻ hả hê:
“Tân Hàn Lâm tên Thẩm Đàn, nghe nói là họ hàng xa của Thẩm gia, tính ra là đường huynh của Thẩm Thừa Ý. Hôm nay vừa nhận chức, Thẩm Thừa Ý cùng thôn phụ kia đã mang lễ vật đến tận cửa để kết thân.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Nhưng không ngờ, Thẩm Thừa Ý bị từ chối thẳng thừng, ngay cả cửa lớn của Hàn Lâm phủ cũng không vào được, trông thật nhục nhã.”
Thẩm Đàn?
Nghe cái tên này, ta không khỏi ngẩn người.
Ta biết tân Hàn Lâm mang họ Thẩm, nhưng không ngờ lại có liên quan đến Thẩm gia, càng không ngờ đó lại là Thẩm Đàn.
Nói đến Thẩm Đàn, không chỉ Thẩm Thừa Ý mà ngay cả ta cũng từng quen biết hắn.
Quả thực, Thẩm Đàn là họ hàng xa của Thẩm gia. Khi ta còn nhỏ, hắn từng sống chung với ta và Thẩm Thừa Ý một thời gian.
Tương tự như Thẩm bá phụ, cha mẹ của Thẩm Đàn cũng từng rất nghèo khó.
Nhưng khác ở chỗ, nếu Thẩm bá phụ có phụ thân ta là bạn chí cốt để nương tựa, thì cha mẹ Thẩm Đàn lại không được may mắn như vậy.
Năm ta sáu tuổi, phía Nam xảy ra đại hạn, lương thực đắt hơn vàng.
Cha mẹ Thẩm Đàn c.h.ế.t đói trong trận hạn đó, chỉ còn mình hắn sống sót nhờ một chiếc bánh, cầm cự suốt bảy ngày, đến khi Thẩm bá phụ đến cứu trợ.
Thẩm bá phụ không đành lòng để hắn bơ vơ, liền đưa hắn về kinh thành nuôi dưỡng, suốt ba năm.
Ba năm ấy, Thẩm Đàn chăm chỉ học hành, không chỉ giỏi viết văn mà còn có kiến thức sâu rộng về chính trị, thực sự là một thiếu niên tài hoa.
Ngay cả bệ hạ, khi ấy vẫn còn là thái tử, cũng rất coi trọng hắn.
Năm ta chín tuổi, có hai người từ phương Nam đến, nhận hắn về.
Thẩm bá phụ nói rằng đó là biểu thúc của hắn, hiện giờ đã phát đạt, nên đến đón hắn về nuôi dưỡng.
Nghe nói, sau khi trở về, hắn vẫn không ngừng học tập, dù ở phương Nam nơi nhiều nhân tài, hắn vẫn nổi danh không nhỏ.
Sau đó, Thẩm Thừa Ý ra ngoài học tập, ta cũng bận rộn quản lý sản nghiệp của Hà gia, ít có thời gian để ý đến chuyện của hắn.
Không ngờ, hôm nay hắn lại trở về kinh thành và trở thành tân Hàn Lâm học sĩ.
8
Trên đường trở về phủ, ta không ngừng nghĩ đến lời Lạc Vãn Ngâm.
Nàng nói Thẩm Đàn từ chối tiếp đón Thẩm Thừa Ý, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của ta.
Dù sao, Thẩm bá phụ cũng có ơn với Thẩm Đàn, thuở nhỏ Thẩm Thừa Ý và Thẩm Đàn cũng từng thân thiết như huynh đệ.
Theo tính cách của Thẩm Đàn, dù biết Thẩm Thừa Ý hiện nay không còn quan hệ tốt với phủ Thừa tướng, hắn cũng sẽ không tuyệt tình đến mức không để lại chút thể diện nào cho Thẩm Thừa Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-nen-duyen-voi-duong-huynh-cua-vi-hon-phu-cu/phan-6.html.]
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, xe ngựa bất ngờ dừng lại, có người chắn đường ta.
Trên con đường thẳng tắp và rộng rãi, một bà lão quần áo rách rưới đang nằm ngang giữa đường, miệng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, hẳn là thân thể không khỏe.
Thấy ta vén rèm xe lên, phu xe vội vàng lên tiếng:
“Tiểu thư, xe ngựa vừa đến đây đã thấy bà lão này nằm giữa đường, chúng ta không hề đụng vào bà ấy.”
Ta phất tay, không trả lời phu xe, chỉ chăm chú quan sát bà lão từ xa.
Bà ta trông gầy gò vàng vọt, đôi môi khô nứt, hơi thở yếu ớt, nhưng trên người không có vết thương, vậy nên hẳn không phải bị thương mà là vì đói lả.
Từ khi hoàng đế biểu ca của ta đăng cơ, kinh thành thường xuyên lập các trạm phát cháo cứu giúp dân nghèo.
Ngay cả ăn mày ven đường cũng có thể cách ngày lại được một bát cháo trắng.
Nếu không nhầm, bà lão này hẳn không phải người kinh thành, có lẽ đã tiêu hết lộ phí trên đường, đói khát lâu ngày nên mới ngất giữa đường như vậy.
Phu xe đứng bên cạnh ta, mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt bối rối, không biết phải làm sao, có lẽ vì đã nghe nhiều chuyện về kẻ giả vờ ngất xỉu để lừa gạt.
Ta thu lại ánh mắt, lên tiếng dặn dò:
“Đưa bà lão này sang lề đường đi, hẳn là bà ấy đói rồi. Sau đó, mua chút đồ ăn cho bà ấy.”
Phu xe gật đầu, liền cho xe tấp vào lề đường, làm theo lời ta dặn.
Một bát cháo trắng nóng hổi vừa vào bụng, bà lão liền dần hồi phục sức lực.
Bà nhìn phu xe với ánh mắt đầy biết ơn, ngón tay gầy guộc nắm chặt vạt áo của hắn, định nói lời cảm tạ.
Nhưng phu xe chỉ tay về phía ta.
Bà lão quay đầu lại, lúc này mới thấy ta đang đứng bên cạnh xe ngựa.
Từ xa nhìn lại, bà lão nở một nụ cười yếu ớt, gật đầu cảm ơn ta.
Ta khẽ gật đầu đáp lại, không nói lời nào.
Khi phu xe trở lại xe ngựa, hắn nhíu mày, kể:
“Bà lão này cũng thật đáng thương, nói rằng tức phụ bà bỏ trốn theo người khác, bà cùng nhi tử lên kinh tìm kiếm. Nhưng giữa đường gặp phải cướp, bị cướp hết tiền bạc, còn lạc mất nhi tử.”
“Vậy thì tìm cho bà ấy một chỗ tá túc, sau đó dẫn bà ấy đến Kinh Triệu phủ nhờ Lạc thúc thúc xem có thể giúp tìm lại nhi tử không.”
Ta buông rèm xe xuống, thản nhiên nói.
Nhưng ngay khoảnh khắc rèm xe rơi xuống, ta thoáng thấy ở góc phố phía xa, bóng dáng một người mặc y phục màu trắng ngà thoáng qua.
Thẩm Đàn?
Bóng dáng ấy, rất giống với hình ảnh trong ký ức của ta về hắn.