Ta Làm Tú Bà Ở Lạc Thành - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-30 19:32:02
Lượt xem: 30
Áo cưới đỏ rực, m.á.u đỏ tươi, ta chẳng phân biệt nổi nữa, tất cả mờ nhòe trước mắt.
Đôi con ngươi hổ phách trong veo, từng giọt nước mắt vỡ nát không ngừng rơi xuống mặt ta, mang theo sự bối rối như một đứa trẻ phạm lỗi.
Đôi tay tái nhợt, thon dài ấy ghì chặt lấy n.g.ự.c ta, như thể muốn ngăn dòng m.á.u trào ra: “Không thể nào… không thể nào…”
Máu chảy cuồn cuộn qua những kẽ tay của hắn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, làn da vốn đã trắng giờ nổi gân xanh rõ mồn một. Hắn bế ta lên, ánh mắt như ác thần địa ngục quét nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ tàn bạo.
Giang Minh Uyên bước đến gần, nhìn ta với vẻ kinh hãi: “Huyền Hoàng, sao lại là nàng...”
“CÚT!” Một tiếng gầm của Giang Bá Uyên, cả người Giang Minh Uyên lập tức bị hất văng lên không trung.
Từng bước, từng bước.
Mỗi bước hắn đi, lại có người gục xuống dưới chân hắn. Thanh trường kiếm trong tay hắn kéo lê trên mặt đất, sắc đỏ chói mắt chảy dọc theo lưỡi kiếm bạc trắng.
Ở cuối con đường, Lê Lạc vận y phục trắng, gương mặt thanh lệ lạnh lùng thường ngày giờ đây phảng phất một chút sắc thái khác. Đôi mắt luôn lãnh đạm của nàng ấy giờ đây ánh lên sự thỏa mãn ngập tràn.
Nàng ấy cười thỏa chí, từng chữ như đ.â.m vào tâm can: “Giang Bá Uyên.”
Như thể hận không thể nuốt sống hắn vào bụng.
Đôi môi ta tái nhợt, nín thở tập trung, vẫn không rời mắt khỏi nàng ấy dù chỉ trong khoảnh khắc.
“Giang Bá Uyên, bị cướp mất người mình thương yêu nhất, ngươi có cảm nhận được không?” Nàng ấy lại tiến thêm một bước, đối mặt với mũi kiếm mà Giang Bá Uyên đang giơ lên.
“Là ngươi.” Giang Bá Uyên nghiến răng nghiến lợi, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn gần như tiếng nức nở, khiến người nghe cũng phải đau lòng.
“Câu nói năm xưa “liên quan gì đến ta”, hôm nay cuối cùng ta cũng có thể trả lại ngươi nguyên vẹn.”
“Ngươi tìm chết!”
"Đừng mà." Ta gắng gượng hết chút sức lực cuối cùng, níu lấy tay áo của Giang Bá Uyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-lam-tu-ba-o-lac-thanh-coxs/chuong-24.html.]
Hắn hoảng loạn nhìn ta, nghe những lời lộn xộn ta nói: "Đừng... đừng g.i.ế.c Lê Lạc..."
"A Tuyết, A Tuyết, ta không g.i.ế.c nàng ấy, ta nghe lời nàng, ta không g.i.ế.c nàng ấy..."
Keng.
Thanh kiếm rơi xuống đất, hắn run rẩy đưa tay xoa mặt ta: "Ta không g.i.ế.c nàng ấy, đừng rời bỏ ta, A Tuyết, đừng rời bỏ ta..."
"Xin lỗi." Ta nghe thấy tiếng Lê Lạc nghẹn ngào, giọng nói khàn đặc.
Chợt nhận ra, bấy lâu nay, nàng ấy đã cố gắng kìm nén điều gì.
...
"Lấy thân mạo hiểm thật không đáng."
"Vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?"
"Nên buông bỏ."
"Ngươi nghĩ ta có thể buông bỏ sao?"
"Không thể nhưng người nên buông bỏ."
Thì ra những lời đó, nàng ấy không chỉ nói với ta, mà còn nói với chính mình. Đáng tiếc là từ đầu đến cuối, ta lại không hề hiểu nàng ấy...
Giang Bá Uyên loạng choạng lên đạo quán ở Tung Sơn cầu thuốc nhưng lại được báo rằng ta đã tắt thở, không thuốc nào cứu được.
Trong nỗi đau tột cùng, hắn đào huyệt suốt một đêm bằng tay không để chôn ta. Sau đó, hắn ngồi lặng trước mộ cả đêm, đến khi tóc bạc trắng.
Đạo trưởng nói, hắn khi còn trẻ đã tẩu hỏa nhập ma, trong lòng có chấp niệm. Giờ đây chấp niệm bị cắt đứt, khí huyết công tâm, e rằng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Quả nhiên, chưa qua một ngày, hắn đã viên tịch. Lúc ra đi, hắn cười an nhiên, có lẽ mơ thấy ở một thế giới khác, hắn gặp lại được Ngụy Nhiễm Tuyết.
Còn ta, sau khi Giang Bá Uyên chết, ta được đào lên một lần nữa.