TA LÀM TIỂU THIẾP Ở TẦN PHỦ, CHỈ MỘT LÒNG MỘT DẠ YÊU THIẾU PHU NHÂN - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:44:10
Lượt xem: 733
Thiếu gia không đồng ý, lão phu nhân liền đi tìm thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đáp trả lại: “Người muốn nạp thiếp cũng được. Nhưng trước hết, nhi tử người phải đồng ý đã, ta không dám làm trái ý phu quân.”
Lão phu nhân càng tức giận hơn.
Thiếu gia trút giận thay cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân rất vui vẻ nhưng nàng ấy vẫn có chút khó xử.
“Người còn chưa nghĩ ra cách làm hòa với thiếu gia sao?”
Thiếu phu nhân gật đầu.
Ngày hôm sau, ta mời thiếu phu nhân đến sân ta ăn nho, nàng ấy còn cố ý hỏi ta có chua hay không.
Ta nói không chua, đặc biệt rất ngọt.
Nàng ấy coi ta là đồ ngốc ư, chẳng lẽ ta lại không biết thiếu phu nhân muốn trêu chọc thiếu gia sao?
Có ai thích ăn chua chứ?
Thiếu gia cũng đến rồi, mấy cái khác thì không nói nhưng rau dưa, hoa quả do tự tay ta trồng có hương vị cực kỳ ngon, thế nên thiếu phu nhân cũng nguyện ý đến.
Chờ bọn họ tới nơi, mắt to trừng mắt nhỏ, mới phát hiện bị ta lừa rồi.
Lúc ta đi, hai người vẫn còn trừng mắt nhìn nhau. Chờ đến khi ta trở về, hai người bọn họ đã gần gũi hơn hẳn, chàng một miếng, nàng một miếng.
Mặt mày thiếu gia hớn hở hơn cả, thưởng luôn cho ta mấy thỏi vàng.
“Biết ngươi yêu tiền mà, đúng là đứa nhỏ tham tiền.”
Ta cười ha hả không ngừng, người trả tiền chính là đại gia.
“Tiểu nha đầu này, cũng không biết ngươi coi trọng nàng ở điểm gì.”
“Lười nhác tham ăn, còn chẳng coi trọng chủ nhân.”
Thiếu phu nhân che chở ta, giận dữ nói: “Ta biết chàng ghét bỏ chúng ta rồi, chàng có giỏi thì đi sang chỗ khác đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-lam-tieu-thiep-o-tan-phu-chi-mot-long-mot-da-yeu-thieu-phu-nhan/chuong-15.html.]
“Thế mà nàng còn bảo vệ nha đầu kia như thế, nàng có bao giờ bảo vệ ta chưa?”
Thiếu phu nhân nói ta đáng yêu hơn thiếu gia.
Ta vui vẻ đến nỗi hôm đó ăn nhiều hơn nửa chén, đến nỗi cái bụng tròn vo lên. Mặc Yên nói ta đáng đời, ai bảo ta tham lam như thế.
Ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng nàng ta vẫn xuống nấu cháo sơn tra cho ta.
“Mặc Yên, ngươi tốt như vậy. Nếu ngươi lập gia đình thì ta sẽ rất nhớ ngươi đó.”
Mặc Yên không phải nô tài có khế ước bán đứt, năm nay có thể xuất phủ rồi. Phụ mẫu nàng ta đã tìm sẵn một cửa hôn sự, hiện tại chỉ chờ nàng ta ra ngoài là đã có thể thành hôn.
“Di nương được ăn uống đầy đủ, mỗi ngày chỉ suy nghĩ xem mình nên trồng rau dưa gì, sao còn rảnh rỗi nghĩ đến ta chứ?”
Ta lắc đầu: “Phải nghĩ chứ, mặc dù ngươi thường xuyên trách móc ta này kia nhưng ta biết đó là vì ngươi muốn tốt cho ta mà thôi.”
Mặc Yên quay đầu đi, khẽ rơi lệ: “Di nương biết là tốt rồi, đến khi ta xuất phủ, người cần phải suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút. Thiếu phu nhân là người lương thiện hào phóng, chỉ cần người ghi nhớ bổn phận thì thiếu phu nhân sẽ không bạc đãi người.”
Ta nặng nề gật đầu, cầm tay Mặc Yên.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, chỉ trong một cái chớp mắt mà ta ta đã mười bốn tuổi.
Ta cao lên rất nhiều, còn béo lên không ít, rất khỏe mạnh.
Thiếu phu nhân cố ý để phụ mẫu vào phủ thăm ta, phụ mẫu thấy ta sống rất tốt cũng cao hứng không thôi.
Trước khi đi bọn họ còn liên tục xin lỗi ta vì không thể để ta đường đường chính chính làm chính thê cho người ta.
Ta khóc hết nước mắt, đến khi phụ mẫu đi cả rồi mà ta vẫn còn khóc.
Thiếu phu nhân thở dài, dùng khăn lau nước mắt cho ta: “A Kiều, nếu tỷ cho muội ra khỏi phủ thì muội có bằng lòng không?”
“Là lỗi của tỷ, nếu không phải là tỷ thì muội cũng không trở thành thiếp thất.”
Ta lắc đầu, nói thiếu phu nhân ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Nếu không có thiếu phu nhân thì ta cũng sẽ bị bán đến nơi khác.