TA LÀM TIỂU THIẾP Ở TẦN PHỦ, CHỈ MỘT LÒNG MỘT DẠ YÊU THIẾU PHU NHÂN - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:37:21
Lượt xem: 610
Nhưng ta vừa mới gắp một đũa thì đũa của thiếu gia chợt xuất hiện.
Ta còn chưa ăn xong thì đũa của thiếu gia lại chuyển hướng về phía đĩa thức ăn này.
Ta nhìn mấy đĩa thức ăn chưa động đậy trước mặt thiếu gia, có chút tỉnh ngộ.
Thì ra thiếu gia thích ăn món cướp được của người khác.
Món thiếu gia thích mà ngài ấy lại không ăn, nhất định phải gắp thức ăn ở đĩa xa như vậy, rõ ràng đây chính là giành giật với ta rồi còn gì?
Ở nhà nông vốn nhiều hài tử, mỗi lần ăn cơm đều phải cướp bóc, có đôi khi mới cầm đũa lên thì đồ ăn trên đĩa đã trống không. Mà một khi ta đã có mặt, đương nhiên ta sẽ cướp được mấy đũa, ta rất tự tin mình không hề thua kém ai ở phương diện này đâu.
Động tác tay của ta cực kỳ nhanh chóng chuẩn xác, chỉ qua mấy gắp mà đã nhìn thấy đáy. Ta nhanh mà thiếu gia cũng nhanh, nhưng thiếu gia vẫn không nhanh bằng ta, ta mới là người gắp được miếng cuối cùng.
Ha ha ha ha, ai bảo ngươi còn dám cướp đồ ăn với ta.
Ta cảm thấy vô cùng mỹ mãn ăn xong một chén bún gạo, vừa ngẩng đầu liền thấy thiếu gia tràn đầy oán niệm nhìn ta chằm chằm.
Chết dở, ta quên mất mình không còn ở nhà nông nghèo khổ khi xưa nữa mà đang làm tiểu thiếp cho người ta.
Ta nhăn nhó nói: “Thiếu gia còn đói bụng nữa không?”
Thiếu gia nhắm mắt lại, buông đũa xuống: “Ta ăn no rồi.”
Trong bát của thiếu gia vẫn còn nửa bát cơm.
Sức ăn của thiếu gia nhỏ thật, bảo sao lại gầy như vậy, thế thì lúc làm việc lấy đâu ra sức lực cơ chứ, uổng phí cho vóc người kia, chậc chậc.
4.
Cơm nước xong, ta đột nhiên nhớ tới lời nói của Mặc Yên, hình như ta phải giữ thiếu gia lại nhỉ?
Ta suy nghĩ một hồi rồi đi tới trước mặt thiếu gia: “Thiếu gia, ngài có việc gì không?”
Thiếu gia sửng sốt: “Nếu ta có việc thì sẽ thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-lam-tieu-thiep-o-tan-phu-chi-mot-long-mot-da-yeu-thieu-phu-nhan/chuong-06.html.]
Lưu ma ma cũng chính là lão bộc huấn luyện ta, bà nói làm tiểu thiếp phải khéo hiểu lòng người.
“Nếu như thiếu gia có việc thì ta sẽ không thể giữ chân thiếu gia lại.”
Nếu không có việc thì ta mới giữ chân hắn ở lại.
Ừm, quả đúng là ta rất hiểu chuyện.
Mặt thiếu gia hơi đỏ lên, ta đang suy nghĩ có phải trong phòng quá nóng hay không?
“Đã như vậy rồi thì ta đi đây.”
Mặc Yên hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, ta nhún vai như muốn nói ‘ta đâu có cách gì đâu’. Ta muốn giữ thiếu gia lại lắm nhưng thiếu gia nói hắn có việc mà.
Thiếu phu nhân có chút không vui, Mặc Yên nói là bởi vì thiếu gia lại nạp thêm một thông phòng.
“Nếu như người tranh đấu hơn một chút thì sao thiếu gia phải nạp tiểu thiếp?”
Ta ăn anh đào, không hiểu chuyện này có quan hệ gì với ta.
“Nếu như người cũng không chịu thua kém, muốn hạ sinh hài tử cho thiếu gia thì phu nhân không cần phải nhét thông phòng cho thiếu gia làm gì.”
“Ai bảo người không biết cố gắng, thiếu phu nhân mua người vào phủ mà người còn chẳng giữ được chân thiếu gia.”
Ta ‘ồ’ một tiếng, tiếp tục ăn anh đào.
“Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, để ta xem đến lúc đó người bị đám tiểu thiếp kia bắt nạt thì phải làm sao?”
Ta ăn nốt quả anh đào cuối cùng, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, vậy thì ta không chọc người khác là được.
Ngày hôm sau ta được gặp mặt Đồng di nương.
Đồng di nương vốn rất xinh đẹp, thậm chí ta còn cảm thấy có chút quen thuộc nói không nên lời. Thiếu phu nhân lạnh mặt thưởng cho Đồng di nương một cặp vòng tay bạc.
Quả nhiên thiếu phu nhân thích ta nhất, vòng tay bạc này không đẹp bằng trâm ngọc của ta, cũng không đáng giá bằng trâm ngọc của ta.