Ta Là Bệnh Nhân Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Cũng Hợp Lý Đi? - 15

Cập nhật lúc: 2025-02-02 09:42:35
Lượt xem: 2

Bạch Uyên lập tức quay ngoắt lại, quát lớn:

"Ngươi mẹ nó có phải chỉ mua một cây không?! Ba cây còn lại là được tặng?!"

"Ờ, sao ngươi biết? Chắc là vì ta là khách quen nên chủ tiệm ưu đãi đấy."

"Ưu đãi cái con khỉ! Ngươi bị lừa rồi!"

Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, cảm giác như bị chính đồng đội của mình đ.â.m một nhát vậy.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy khí tức âm lãnh càng thêm mạnh mẽ, con quỷ trên vai hắn đã phát ra những tiếng rên rỉ quái dị.

Hắn nghiến răng, hỏi:

"Ngươi còn cái gì dùng được không?"

Nếu không có, hắn sẽ lập tức xé xác Lưu Bán Tiên trước khi chạy trốn.

"Có! Máu chó mực!"

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

"Lại là mua trên mạng?"

"Không! Cái này là đồ thật, ta mang từ quê lên!"

"Mau đưa đây!"

"Được!"

Lưu Bán Tiên lục lọi một hồi, lấy ra một cái vò nhỏ. Nhưng vì quá hoảng loạn, hắn không dám lại gần, cộng thêm đầu óc rối loạn nên trực tiếp ném qua chỗ Bạch Uyên.

Rắc!

Trong nháy mắt, vò nhỏ rơi xuống đất vỡ tan tành, m.á.u chó mực tràn ra lênh láng.

"Ơ…"

Lưu Bán Tiên đứng đơ người, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra sự cố này.

"Ngươi mẹ nó…"

Bạch Uyên cảm thấy mình sắp tức đến ói máu.

Nhưng chưa kịp mắng thêm câu nào, hắn bỗng nhận ra luồng khí âm lãnh trên lưng mình có vẻ yếu đi, khuôn mặt quỷ mơ hồ kia cũng lộ ra vẻ sợ hãi, dường như đang muốn lùi ra xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-la-benh-nhan-tam-than-khong-so-quy-cung-hop-ly-di/15.html.]

"Có tác dụng?"

Không cần nghĩ ngợi, Bạch Uyên lập tức ngồi xổm xuống, hai tay vốc đầy m.á.u chó mực rồi vỗ mạnh lên nắm đấm.

"Cút ngay!"

Hắn gầm lên, tung một cú đ.ấ.m thẳng vào con quỷ!

Khoảnh khắc quyền chạm vào, hắn cảm giác như đ.ấ.m vào một khối băng, lạnh thấu xương.

Tiếng rít chói tai vang lên, con quỷ bị đánh bay khỏi người hắn.

Hơn nữa, do dính phải m.á.u chó mực, thân hình vốn mơ hồ của nó đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Ánh mắt Bạch Uyên trầm xuống, nhìn con quỷ vừa rơi xuống đất, sau đó lao đến điên cuồng đ.ấ.m đá túi bụi.

Tác dụng của m.á.u chó mực vốn không quá mạnh, nhưng không chịu nổi việc Bạch Uyên ra đòn không ngừng nghỉ.

"Bạch ca! Cố lên! Cố lên!"

Lưu Bán Tiên đứng bên cạnh, sắc mặt kích động, hóa thân thành cổ động viên chính hiệu.

Một bán tiên cao cao tại thượng lại sợ đến mức không dám ra tay, chỉ còn biết hò hét cổ vũ cho tên tâm thần trước mặt.

Năm phút sau, con quỷ trên mặt đất đã nằm bẹp dí, không còn chút sức phản kháng nào.

Cùng lúc đó, khí tức âm lãnh trong phòng cũng dần dần tiêu tan.

Trên giường, ánh mắt đứa trẻ vốn đờ đẫn nay đã dần trở nên tỉnh táo, không còn vẻ mờ mịt và ngây dại.

Bạch Uyên phủi phủi tay, nhìn con quỷ đã hấp hối dưới đất, hừ lạnh một tiếng:

"Ca tiễn chú em lên đường!"

Hắn vừa nói vừa quay người, tiếp tục vốc thêm m.á.u chó mực lên tay, chuẩn bị nện thêm một vạn cú đ.ấ.m nữa để tiễn con quỷ về nơi chín suối.

Nhưng đúng lúc đó—

Ngực hắn đột nhiên nóng rực lên.

Một giây sau, một khuôn mặt màu m.á.u bỗng nhiên từ trong áo hắn xông ra.

"Hả?! Là ngươi?!"

Loading...