Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Không Phải Nô Tài - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-11-01 23:55:25
Lượt xem: 829

3

 

Ta tưởng chỉ cần rời khỏi cung là có thể thoát khỏi số phận nô tài.

 

Nhưng ngay năm đầu tiên xuất cung, việc phế hậu là điều không thể tránh khỏi.

 

Tô Cẩm Vân vì giữ thể diện và ngôi vị Hoàng hậu, lại dùng giả c.h.ế.t để trốn thoát, rồi tìm đến nhà ta.

 

Nàng nói nàng chán ngán phú quý, muốn đến nhà ta sống cuộc đời bình dân, nhưng vẫn giữ dáng vẻ nương nương, từ ăn uống đến sinh hoạt đều sai bảo ta hầu hạ.

 

Khi ấy, tàn dư nô tài trong ta trỗi dậy, nghĩ đến nghĩa tình chủ tớ mà nhẫn nhịn chiều theo nàng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nàng bảo giả c.h.ế.t là để trừng phạt Hoàng đế.

 

“Bổn cung c.h.ế.t rồi, Hoàng đế mới hiểu được hắn mất đi người thương yêu nhất.”

 

Nàng đắc ý tính toán: “Chắc chắn khi ân ái với quý phi, hắn vẫn sẽ nhớ đến bổn cung.”

 

“Nhìn mặt quý phi mà gọi tên bổn cung.”

 

Nàng cười giễu cợt: “Thật khiến cho Chu Ngọc Chiếu đáng ghê tởm!”

 

Nhưng sau cái “chết” của nàng, Hoàng đế không lập quốc tang, chỉ chôn nàng qua loa trong lăng phi.

 

Không đầy ba tháng sau, quý phi sinh long phụng thai, Hoàng đế đại xá thiên hạ, cùng dân chúng vui mừng, không hề thấy dấu vết gì của nỗi đau mất Hoàng hậu.

 

Tô Cẩm Vân bị Hoàng đế làm cho tan nát cõi lòng, nhưng nàng đã giả chết, không thể nào quay lại để chất vấn ngài – vì tội giả c.h.ế.t trốn cung là tội khi quân.

 

Nếu nàng dám xuất hiện, giả c.h.ế.t sẽ biến thành c.h.ế.t thật.

 

Chính khi ấy, Tô Cẩm Vân để ý đến phu quân mới cưới của ta.

 

Tần Phong là thanh mai trúc mã của ta, giống ta, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, chúng ta cùng nhau trưởng thành.

 

Hắn học y, dựa vào bổng lộc của ta trong cung, mở được y quán.

 

Sau khi xuất cung, ta dùng số tiền mình tích cóp mở tiệm phấn son. Ta và Tần Phong thuận lý thành chương thành vợ thành chồng, không có gì bất ngờ, ta sẽ cùng hắn bình yên đi hết nửa đời còn lại.

 

Thời gian ấy, Tô Cẩm Vân vì đau lòng mà sinh bệnh, Tần Phong ngày ngày đến bắt mạch cho nàng.

 

Nàng thương xuân nhớ thu: “Bổn cung đã lạnh lùng với nam nhân thiên hạ, chuyện ái tình khiến con tim mệt mỏi.”

 

Nhưng khi thấy Tần Phong, nàng lại cười tươi rạng rỡ, còn đối với ta chỉ là vẻ mặt khó chịu.

 

Ta nghĩ mình đa nghi, cho đến khi ta bắt gặp Tần Phong và Tô Cẩm Vân quấn quýt trên giường tân hôn của ta.

 

“Không biết nương nương khi ở trong lòng Hoàng thượng có gọi khẽ như vậy không? Nhỏ giọng chút, kẻo Tân Lan nghe thấy.”

 

Tô Cẩm Vân đáp: “Nàng điếc một tai, làm sao mà nghe được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-khong-phai-no-tai/phan-2.html.]

 

“Ngươi mạnh mẽ lên, để bổn cung thấy thoải mái, xem ai lợi hại hơn, Hoàng thượng hay ngươi.”

 

Ta lạnh toát người, lao vào bắt gian. Họ giả bộ xin lỗi cầu xin ta tha thứ, hôm sau liền hạ độc trong nước của ta.

 

Lúc ta phát độc, Tô Cẩm Vân lạnh lùng nhìn ta co giật trên mặt đất: “Đừng trách bổn cung nhẫn tâm, chỉ sợ ngươi vào cung tố giác, vạch trần bổn cung giả chết.”

 

“Bổn cung không quay lại hoàng cung được, nhưng phu quân của ngươi là đại phu, rất tiện dụng.”

 

“Cẩu Nhi, ngươi c.h.ế.t rồi, nhà ngươi sẽ thành nhà của bổn cung.”

 

Ta cố gắng túm lấy vạt áo của Tần Phong, nhưng hắn giơ chân đá ta ra: “Hoàng hậu là nữ nhân cao quý, biết lễ nghĩa, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ chọn nàng.”

 

Hắn ôm lấy Tô Cẩm Vân, cưng chiều nàng: “Nương nương chịu nhiều khổ cực trong cung, ta chỉ muốn cho nàng một ngôi nhà bình yên, không còn những tranh đấu lọc lừa.”

 

Họ dựa vào nhau, Tô Cẩm Vân cười hạnh phúc, nhưng ngay khi họ đang đắc ý, cánh cửa bị quan binh đạp mở.

 

“Phế hậu Tô Cẩm Vân giả chết, thông gian, lừa gạt quân thượng! Lôi cặp gian phu dâm phụ này vào cung thẩm vấn!”

 

Tô Cẩm Vân và Tần Phong hoảng hốt, còn ta nằm trên đất, vừa nôn ra m.á.u vừa cười lớn:

 

“Ngay từ khi hai người vừa mới liếc mắt đưa tình, ta đã báo việc Tô Cẩm Vân giả c.h.ế.t đến cung rồi!”

 

Tần Phong tức giận điên cuồng: “Thẩm Tân Lan! Ngươi điên rồi!”

 

Dùng chút sức lực cuối cùng trước khi chết, ta hét lên:

 

“Dù ta làm nô tài cả đời, nhưng không phải sinh ra là để bị sỉ nhục! Tô Cẩm Vân! Hoàng, hậu, nương, nương!”

 

Ta nhìn Hoàng hậu, người đang run rẩy vì sợ hãi, cười khẩy:

 

“Gặp nhau dưới Hoàng Tuyền nhé!”

 

Ta c.h.ế.t vì độc phát, sau khi chết, linh hồn ta phiêu du trên không trung, chứng kiến kết cục của cặp gian phu dâm phụ.

 

Hoàng đế nổi trận lôi đình, Tần Phong bị ngũ mã phanh thây.

 

Tô Cẩm Vân bị treo cổ trong hậu cung, chúng phi tần cùng chứng kiến toàn bộ quá trình nàng chịu cực hình để làm gương răn đe.

 

Khi hồn phách của Tô Cẩm Vân rời xác, nàng kinh hãi khi thấy ta, ta cười dữ dội, mượn làn gió lao lên bóp cổ nàng – ta muốn nàng hồn tiêu phách tán!

 

Nhưng đúng lúc ấy, một ánh sáng trắng bao trùm lấy ta.

 

Khi mở mắt, ta đã trở về đúng đêm Tô Cẩm Vân giả c.h.ế.t trốn khỏi cung.

 

Kiếp trước ta c.h.ế.t vì độc lúc hai mươi sáu tuổi – vừa mới được tự do ngoài cung một năm.

 

Hi sinh bản thân chỉ để c.h.ế.t cùng kẻ như thế thật không đáng.

 

Kiếp này, ta sẽ sống thật tốt, để tận mắt thấy Tô Cẩm Vân xuống địa ngục!

Loading...