Ta không có ý định thị tẩm đêm nay, đúng lúc này bạch nguyệt quang của hắn lại xuất hiện - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:24:15
Lượt xem: 224
Thái hậu nhìn ta, ánh mắt phừng phừng lửa giận. Bà nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hay lắm, Khương gia quả thật toan tính khéo léo, cả hai nữ nhi đều muốn đưa vào cung, thực đúng là mưu sâu kế hiểm, nhưng chừng nào ai gia còn ở đây, đừng hòng Khương gia có thể khuynh đảo triều đình.
“Hoàng thượng, ta có thể đồng ý để nàng vào cung, nhưng chỉ được phong nàng làm mỹ nhân, dù có công lao gì, cũng không thể thăng vị, nếu người chấp nhận, ta sẽ cho phép nàng vào cung, bằng không, ta chỉ có thể xử tử nàng, ta tuyệt đối không để một kẻ ác tâm trèo lên cao.”
Nói đến đây, bà liếc nhìn ta, bảo: “Còn ngươi, hoàng hậu, ai gia mong ngươi giữ trọn cương vị mẫu nghi thiên hạ, đừng để mắc sai lầm, nếu không, ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt.”
Thái hậu nói những lời vô cùng lạnh lùng, Khương Như Ý dĩ nhiên không cam lòng, định đứng dậy phản bác, nhưng ta đã nhanh chân tiến lên tát nàng một cái rồi nói: “Đa tạ Thái hậu đã ban ân.”
Khương Như Ý bị tát đến ngã sấp, nhưng Thái hậu chẳng quan tâm, bà chỉ nhìn chằm chằm Lý Nhuận Sinh. Dù bà là mẫu thân của Lý Nhuận Sinh, nhưng hắn vẫn là thiên tử.
Trận đối chất này khiến Lý Nhuận Sinh khó chịu, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiếm ưu thế.
Hắn lạnh lùng gật đầu: “Trẫm không có ý kiến, phong làm mỹ nhân, an bài nàng ở Lưu Vân Điện, Tuỳ Hỉ, ngươi lo liệu mọi việc, sắp xếp cho Khương mỹ nhân cẩn thận.”
Lý Nhuận Sinh lúc đó như mất hết tinh thần, nhưng hắn nào dám đem vận mệnh đế vị của mình ra đùa giỡn với một thiếu nữ chưa ra khỏi khuê phòng? Nếu lời này truyền ra, hắn không tránh khỏi bị mang danh hôn quân.
Thái hậu thấy hắn chịu nhượng bộ, cũng chẳng buồn nhìn ta mà bỏ đi. Ta đoán bà tức giận không nhẹ.
Sau khi mọi người rời khỏi, Lý Nhuận Sinh định đến đỡ ta dậy, nhưng ta tránh khỏi tay hắn, khiến hắn lảo đảo suýt ngã.
Ngay sau đó, ta bước lên tát Khương Như Ý một lần nữa, nước mắt tuôn rơi. Trong khoảnh khắc ấy, sự đau đớn của ta trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
Ta run giọng nói: “Bệ hạ, Khương Như Ý, một người là phu quân của ta, một người là muội muội của ta, các ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy? Hôm nay ta vì thể diện hoàng tộc mà nén nhịn, nhưng sau này nếu không còn việc gì cần ta, xin bệ hạ đừng đến chỗ ta nữa, ta thật sự không biết phải đối mặt với các ngươi thế nào.”
Nói xong, ta kéo theo thân thể yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch, quần áo lộn xộn, khập khiễng rời khỏi chốn thị phi này.
Xanh Xao Truyện
Âm thầm hít vào một hơi, trời ơi, đau thật.
Ma ma lặng lẽ đến bên ta, không để ai thấy, nâng đỡ ta: “Nương nương, đau lắm phải không?”
Bà lấy khăn nhẹ nhàng lau những vết m.á.u trên đầu ta. Đau đớn truyền tới, ta giật mình, cười gượng: “Đây có đáng gì đâu, so với những gì ta đã trải qua còn nhẹ nhàng lắm.”
Ma ma là nhũ mẫu của ta, luôn bên cạnh ta từ nhỏ, người hiểu và thương ta nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-khong-co-y-dinh-thi-tam-dem-nay-dung-luc-nay-bach-nguyet-quang-cua-han-lai-xuat-hien/chuong-2.html.]
Về đến chỗ ở, ta nằm bệt xuống giường toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không ngờ việc đối phó với Khương Như Ý lại tốn sức đến vậy.
Ma ma đau lòng sai người đi gọi thái y, còn bà tự tay giặt khăn lau mặt cho ta, miệng thầm thì đầy xót xa:
“Nương nương, dù muốn trị tội Nhị tiểu thư cũng không cần phải làm khổ chính mình đến vậy, Thái hậu đã ghét bỏ người, ngày sau biết làm sao mà sống yên?”
“Ma ma đừng lo, ta và Khương Như Ý từ trước đến nay không ưa nhau, cả kinh thành đều biết, huống hồ hôm nay ai cũng thấy ta chịu oan uổng. Sau này, ta sẽ tỏ ra khoan dung độ lượng, còn Khương Như Ý, vị trí của nàng ấy cũng chỉ đến vậy, thứ thôi tình trên người nàng sẽ khiến bệ hạ không còn thích nàng như trước nữa.”
Ta hiểu quá rõ Lý Nhuận Sinh. Hắn là người nhạy cảm hay đa nghi bởi ngôi vị hoàng đế của hắn không hoàn toàn chính đáng. Khương Như Ý tuy từng chiếm được cảm tình của hắn, nhưng sau chuyện tối qua, hắn sẽ xem nàng là kẻ ngu xuẩn.
Lý Nhuận Sinh có lỗi nhưng chẳng bao giờ nhận lỗi về mình. Hắn đưa Khương Như Ý vào cung, nhưng khi gặp phải chuyện bẽ mặt trước triều đình, hắn sẽ ngay lập tức cho rằng lỗi nằm ở nàng.
Sáng nay, khi Thái hậu bắt hắn quyết định, ta chắc hắn đã bắt đầu chán ghét Khương Như Ý, thậm chí còn muốn tìm cách loại trừ nàng.
Nhưng vì ta đã quỳ cầu xin cho nàng, nên hắn buộc phải nhận nàng vào cung. Trong mắt mọi người, hắn trở thành minh quân, còn việc g.i.ế.c một kẻ như Khương Như Ý sẽ không bao giờ được ghi vào sử sách.
Ta có thể tưởng tượng ra ngày tháng sắp tới của Khương Như Ý rồi.
Ta thở dài, nghĩ về kiếp trước, nếu ta khôn ngoan hơn một chút, có lẽ đã không để Khương Như Ý lên đầu cưỡi cổ mình như vậy.
Ta nói với ma ma: “Chuẩn bị một chút quà, nhân danh ta gửi cho muội muội, Hoàng thượng đã phong Khương Như Ý làm mỹ nhân, vậy phần thưởng của ta cũng không thể ít, hào phóng tặng thêm một ít trang sức quý giá, cũng chẳng ai dám nói gì.”
“Dạ.” Cung nữ bên cạnh nghe lệnh, lập tức đi chuẩn bị.
Còn ta, cố nén nỗi đau trong lòng, vì phu quân mà phải tỏ ra rộng lượng ban quà cho tân nhân. Hành động này rồi sẽ nhanh chóng lan truyền khắp triều đình.
Ba ngày chưa trôi qua, mẫu thân đã gửi thẻ bài vào cung muốn gặp ta, nhưng ta từ chối.
Mẫu thân tức giận, về nhà làm loạn với phụ thân, ép phụ thân đuổi mẫu thân của Khương Như Ý là Tuệ di nương ra khỏi từ đường.
Người trong phủ còn tìm thấy trong chỗ ở của bà ta nhiều thứ hương liệu.
Mẫu thân nổi trận lôi đình, phụ thân ta đã có tuổi, nhưng vẫn còn là trụ cột của triều đình, lại sắp phải ra chiến trường. Mẫu thân tất nhiên không thể chịu nổi việc người bên cạnh phụ thân lại làm ra hành động như vậy.
Nghe nói khi đó sắc mặt của phụ thân ta cũng chẳng tốt, nhưng ông không ngăn cản.