Ta Khiến Tiên Quân Hỏa Tá Tràng Rồi - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-12-02 11:15:52
Lượt xem: 267
Ta không kìm được ánh mắt nhìn sang Tiểu bảo bối vô tội và đáng yêu, có thể khiến nữ chính bị thương, trời ơi, ta có thể vứt bỏ nó được không?
Tiểu bảo bối cảm nhận được nguy hiểm, đưa tay nắm lấy tóc ta.
Còn Thủy Huyền vẫn đang tha thiết nói tiếp: "Ta không muốn ra tay với hai vị, cũng chính là vì trong cung Chu Tước cấm đánh nhau."
Ta nhìn Trúc Diệm, ra hiệu cho hắn có thể đưa ra điều kiện rồi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chu Tước Lệnh, đối với ta là thứ có cũng được không có cũng không sao, nhưng đối với Trúc Diệm lại hoàn toàn khác.
Hắn nhận được tín hiệu của ta, dường như không cần suy nghĩ, mỉm cười nói: "Thủy Huyền cô nương nói, cô nương là vì Linh Chi Quang Châu mà đến?"
Thủy Huyền gật đầu.
"Nếu đã vậy, không biết cô nương đã lấy được mấy cây?"
Thủy Huyền lập tức lấy hộp ngọc đựng Linh Chi Quang Châu ra từ trong ngực, mở hé ra một khe hở nhỏ, để chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng ba cây Linh Chi Quang Châu bên trong vẫn đang nhảy múa ngọn lửa.
Nàng ta có thể làm sư tỷ không hoàn toàn dựa vào thực lực, nghe vậy liền cắn răng: "Ta tổng cộng lấy được ba cây, bằng lòng tặng hai cây cho hai vị!"
Một cây, chưa chắc đã chữa khỏi vết thương của Kiêm Dạ Tiên Quân.
Trong nguyên tác không có ba cây, bàn tay vàng của nữ chính chỉ là một cây linh chi, bây giờ Thiên Đạo hào phóng thêm hai cây, thiết tha muốn nữ chính lấy đi để tăng cường thực lực, vậy mà lại bị ta và Trúc Diệm cướp mất——
Cảm giác này thật tuyệt!
Ta, mẹ của đứa con xui xẻo này, không tranh giành với nữ chính có vận khí ngút trời, Nhị thái tử luôn hướng thiện với mọi người (đặc biệt là người có vận khí tốt), hai người nhìn nhau, vô cùng mãn nguyện.
Thủy Huyền thấy chúng ta nhận lấy Linh Chi Quang Châu liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta biết ơn gật đầu, sau đó lại lấy ra hai món tín vật từ trong ngực, mỗi người nhỏ vào một giọt m.á.u dung hợp, rồi trịnh trọng giao cho ta và Trúc Diệm.
Đây là Truyền Âm Thuật mà rất nhiều tu sĩ đều biết, nếu ta hay Trúc Diệm gặp phải hiểm cảnh, chỉ cần bóp nát tín vật, dù Thủy Huyền có đang bế quan cũng sẽ lập tức tỉnh lại.
Bên trong cung Chu Tước cất giấu thứ còn quý giá hơn hai cây Linh Chi Quang Châu rất nhiều.
Nhưng mà...
Ha ha, vẫn không tránh khỏi vận xui.
Có lẽ là do chúng ta quá sảng khoái dùng cơ hội tiến vào nội cung Chu Tước để đổi lấy Linh Chi Quang Châu và lời hứa của Thủy Huyền, hành vi tràn đầy hơi thở “thương nhân” khiến cho linh khí cung Chu Tước vốn cho rằng hai chúng ta thuần khiết cao thượng đã nhìn lầm người.
Sau khi Thủy Huyền một mình bước vào mật đạo dẫn đến nội cung Chu Tước để nhận truyền thừa, đợi mãi không thấy ta và Trúc Diệm đi vào, bỗng nhiên phun ra một ngọn lửa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-khien-tien-quan-hoa-ta-trang-roi/chuong-18.html.]
Ngọn lửa không lệch không xiên mà lướt qua Trúc Diệm, thiêu ta đen thui như than.
“Là Nam Minh Ly Hỏa.”
Ta nhìn tiểu bảo bối đang được ta ôm chặt trong lòng không hề bị thương tổn một chút xíu nào, thậm chí còn không bị ám khói đen, cố nén xúc động muốn khóc mà tô vẽ với Trúc Diệm: “Hỏa chủng thật trân quý, đáng tiếc ta thực lực không đủ, không tiếp nhận được cơ duyên này.”
Ta cố gắng nặn ra nụ cười: “Đáng tiếc khí vận mà con trai tặng cho ta rồi.”
Trúc Diệm cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Chỉ là ——
“Sao tiểu bảo bối lại bị đưa đến chỗ Thủy Huyền?”
Chia xong hai cây Linh Chi, ta hỏi Trúc Diệm như vậy.
“...Vừa vào cung Chu Tước, Tiểu bảo bối đã không thấy đâu, vì tìm nó, ta đã không để ý đến sát khí của cửa ải, suýt nữa mất mạng.”
Hắn cảm thấy vô cùng ấm ức: “Ai ngờ Tiểu bảo bối lại rơi vào tay nàng ta, khí vận này bị nàng ta sử dụng, ta không dám tranh giành với nàng ta.”
Ra là ngươi sảng khoái chấp nhận Linh Chi Quang Châu là vì điều này?
Ta thấy buồn cười, vỗ vai hắn.
Trên đường trở về Ma Vực, vì vận xui của Tiểu bảo bối, chúng ta lại gặp không ít chuyện phiền phức, phần lớn là nhắm vào ta, ít nhắm vào Trúc Diệm, may mà nơi xảy ra chuyện không xa vị trí bàn tay vàng trong nguyên tác, ta cũng có thể “chỉ hươu bảo ngựa”.
Trúc Diệm vốn mê tín khí vận của Tiểu bảo bối, mỗi lần đều cảm thấy đây là khảo nghiệm của trời cao, trong họa được phúc.
Chờ đến khi đặt chân vào cửa Ma Vực, hắn còn vui vẻ nói chuyến này ra ngoài ta đã đạt tới Kim Đan, tiểu bảo bối công lao to lớn!
Giọng điệu hâm mộ khiến ta không chút nghi ngờ nếu hắn không phải nam nhân, bây giờ đã muốn nhét Tiểu bảo bối vào bụng mình sinh thêm một lần nữa rồi.
Cười thì cười, một cảm giác quen thuộc lại quanh quẩn trong lòng ta.
Giống như mỗi lần vận xui của tiểu bảo bối phát tác.
Ta thuận tay túm lấy một tên Ma tộc đi ngang qua hỏi: “Gần đây Ma giới có chuyện gì lớn xảy ra không?”
Tên Ma tộc kia hiển nhiên nhận ra Nhị thái tử nhà mình, bị ta túm lấy cũng không giãy giụa mà trực tiếp nói: “Có!”
“Bẩm Nhị thái tử và, và...” Hắn đảo mắt đánh giá ta, ấp úng nửa ngày không biết nói gì.
Trúc Diệm ân cần mở lời: “Tứ công chúa.”