Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-01-23 08:08:29
Lượt xem: 95

“Chỉ là không ngờ rằng Quân nhi bình thường nhã nhặn, hiền lành lại trở nên dũng mãnh như thế.”

Mẫu hậu ơi con sai rồi! Xin người đừng hiểu lầm chàng ấy!

Ngại c.hết mất thôi!

*

Lúc ta đang cười cũng chẳng được mà khóc cũng không xong thì có thêm một người nữa tới thỉnh an, ta cảm kích nhìn ra ngoài cửa, muốn biết xem là thần tiên tỷ tỷ phương nào đã cứu mình một phen.

Người mới tới là Đức phi và cháu gái của bà ấy, trái ngược với Hoàng hậu dịu dàng, nhân ái, Đức phi lại mang nét đẹp của một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán, có sự cao quý bức người.

Cô cháu gái đi cùng chắc cũng tầm tuổi ta, mặc một chiếc váy thắt n.g.ự.c màu hồng nhạt, tóc dài buộc đuôi ngựa, điểm xuyết một vài vài hạt ngọc đầy trang nhã, vốn dĩ đã xinh đẹp khiến lòng người rung động lại trang điểm như vậy khiến nàng ta càng trở nên quyến rũ đến mức như thể không phải người của cõi trần nữa rồi.

“Thần thiếp Trần Uyển Quân thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ta vốn dĩ chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người đi thế nhưng khi nghe đến cái tên này thì liền vô thức quay đầu lại, nữ hài tử khiến Sở Tịnh Thâm và Sở Tịnh Quân thổn thức là đây sao? Quả thực, nhan sắc như vậy mới có thể gánh vác được trọng trách của nữ chính trong câu chuyện tình tay ba đầy bi thương được chứ.

Chỉ có điều…

“Lần này ra ngoài nghỉ mát, không cần câu nệ quá.”

Hoàng hậu lại trở về thái độ vừa hiền hậu vừa xa cách như mọi ngày, Đức phi và Trần Uyển Quân tạ ơn xong thì cũng ngồi xuống, tầm mắt của ta rơi trên người Trần Uyển Quân, hình như nàng ta cũng cảm nhận được nên đã xoay người lại.

4 mắt nhìn nhau.

Trần Uyển Quân nhìn ta cười nhạt, ta cũng nở nụ cười để đáp trả lại nàng.

Chỉ có điều, dung mạo này, khí chất này, hình như có tới 5, 6 phần giống với ta khi còn niên thiếu.

*

Thú vị đây.

*

Khi còn nhỏ, ta là người giống với mẫu thân nhất trong số các tỷ muội, mắt to tròn như quả hạnh nhân, môi đỏ mọng, đại ca nói rằng chỉ cần ngồi yên một chỗ rồi cười nhẹ nhìn ta chẳng khác nào một tiên nữ đi lạc vào chốn trần gian.

Nhưng tiên nữ ăn cánh hoa, uống sương mai, còn ta ăn xương sườn ninh đường phèn thì làm mà lớn thì sao có thể giấu diếm cốt cách của một người phàm cơ chứ.

Theo năm tháng, dung mạo ta cũng có nhiều thay đổi lớn, mắt nhỏ hơn nhưng lại có đuôi, gương mặt cũng trở nên sắc gọn, tiểu cô nương tinh nghịch ngày nào giờ còn có thêm vài phần lạnh lùng sắc sảo.

Cũng bởi vì lẽ đó, bây giờ ta và Trần Uyển Quân chỉ có thể nói là có vài phần hao hao nhưng cũng không thể chỉ rõ là giống nhau như thế nào.

*

Lúc Hoàng hậu và Đức phi đang tâm sự với nhau về những chuyện vặt vãnh hàng ngày thì các Phi tần nữ quyến khác cũng lần lượt tới thỉnh an, Trần Uyển Quân im lặng ngồi yên một chỗ, cách nâng ly trà chứng tỏ những ngày tháng qua nàng ấy sống rất tốt, ta thầm hoài nghi nếu như cuộc sống của ta không xuất hiện vài bước ngoặt lớn, liệu bây giờ ta có như họ không, có khiến người khác cảm thấy không thoải mái vì sự gượng ép đó hay không?

Lúc ta ăn hạt dẻ, hồng đậu nhiều đến mức hai mắt sắp dính vào nhau thì đột nhiên có nữ quyến nhà ai cười hỏi, “Thần thiếp trí nhớ không tốt, không biết cô nương ngồi bên cạnh Hoàng hậu nương nương là tiểu thư nhà ai, thật sự xinh đẹp quá.”

“Tương Công phu nhân mới từ nhà mẫu thân trở về, không biết cũng là chuyện thường tình, đây là chính thê vừa mới về phủ Hiền Vương vào tháng trước, Tứ tiểu thư của Tô gia Tô Cẩm Sắc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-7.html.]

Sau khi Hoàng hậu giới thiệu một lượt, gương mặt vừa tươi tắn vừa tự hào, ta đứng dậy hành lễ.

“Thì ra là Hiền Vương phi! Thất lễ thất lễ rồi! Hiền Vương Phi xinh đẹp yêu kiều lại nhanh nhẹn, hoạt bát, trở thành chính thê của Hiền Vương đúng là duyên trời tác hợp.”

Lại là một màn “diễn thuyết” đỉnh cao, kể từ sau khi thành hôn tới nay ta đã trở nên vô cảm với những lời nói như thế này rồi, chỉ cười nhạt rồi khách sáo đáp lại vào câu sau đó vô thức đánh mắt qua chỗ Trần Uyển Quân, ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của nàng ta đang nâng ly trà khẽ động, trong lòng chắc chắn là đang có vô vàn những biến đổi rồi.

Xem ra Sở Tịnh Quân và nàng ta thật sự là có tình có ý.

Lẽ nào là Thái tử tự mình đa tình rồi cố tình làm lỡ mối nhân duyên tốt đẹp này?

Ta nhìn Tiểu Trúc đứng ở bên cạnh, nở nụ cười thật tươi, Tiểu Trúc rõ ràng đã run sợ, ánh mắt như viết ra hai chữ “kinh hoàng”.

*

Sợ cái gì không biết, ta đâu có ă.n th.ịt ng.ười.

Tủi thân quá mà.

*

Các mỹ nữ tâm sự một hồi thì cũng lục tục tản đi, dù sao mọi người cũng ngồi xe ngựa mấy ngày liền, mệt mỏi là chuyện không thể tránh khỏi, tối nay còn có cung yến, bây giờ chắc là về tranh thủ nghỉ ngơi rồi.

Rời khỏi chỗ Hoàng hậu ta liền kéo tay Tiểu Trúc trở về để tán gẫu những chuyện thu thập được vào ngày hôm nay, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng người gọi lại từ phía sau, là Đức phi và Trần Uyển Quân.

Đức phi nheo mắt, nhìn ta bằng ánh mắt đầy sự soi mói.

“Vương phi xinh đẹp, quả thực có nét rất giống với mẫu thân mình, chỉ có điều so sánh với bản gốc chẳng khác nào cóc đi guốc, khỉ đeo hoa cả.”

Cóc đi guốc, khỉ đeo hoa (Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.)

“Đức phi quen biết mẫu thân ta?”

Ta đến cả kính ngữ cũng lười dùng, lúc bị hỏi Đức phi rõ ràng có phần sửng sốt.

“Nghĩ kỹ thì việc ta giống mẫu thân chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao, hơn nữa chẳng ai dùng thành ngữ này để nói về việc con gái mà mẫu thân giống nhau đâu Đức phi ạ.”

“Ngươi!”

“Đức phi nếu có thời gian đến chỗ ta để thị uy chi bằng hãy quay về đọc thêm vài cuốn sách, ta gả cho Hiền Vương chứ không phải An Vương con trai bà, Hoàng hậu nương nương không chê trách ta nửa lời, bà lấy tư cách gì?”

Ta nở nụ cười nhạt nhẽo, kéo Tiểu Trúc rời khỏi, trước lúc đi còn nhìn Trần Uyển Quân thêm một cái.

Không nhiễm bụi trần? Đừng đùa nữa, cũng đâu phải là ăn cánh hoa uống sương mai mà lớn, chẳng qua chỉ là một người phàm mà thôi.

*

Ta đột nhiên cảm thấy không muốn tác hợp cho Sở Tịnh Quân và nàng ta nữa.

Ấn tượng đầu tiên kém quá.

Hơn nữa ta cảm nhận được rằng Hoàng hậu hình như cũng không thích nàng ta cho lắm.

Loading...