Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-23 08:08:14
Lượt xem: 84
Hôm đó ta trở về Vương Phủ trong trạng thái không được tốt cho lắm, tắm xong thì không ăn bữa tối nữa mà lên giường luôn, vốn dĩ định đọc truyện một lát nhưng lười đốt đèn nên lại vùi đầu vào chăn.
Đang mơ màng thì nghe thấy có tiếng người khẽ gọi, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đầu muộn phiền của Sở Tịnh Quân, y phục chàng còn chưa thay chứng tỏ chỉ vừa mới trở về, chàng trai ôn nhu như ngọc vậy mà lại bị Quang Lộc Ty làm ra nông nỗi này/
“Làm sao mà không ăn tối? Nàng thấy khó chịu chỗ nào?”
“Không có.”
Ta quay người vào trong, Sở Tịnh Quân lại vén chăn ra xoay ta trở lại, dùng đôi mắt phong tình nhìn ta rồi hỏi, “Ai khiến nàng không vui?”
“Thái tử!”
Ta ngồi bật dậy khiến Sở Tịnh Quân bị dọa một phen hoảng hồn.
“Ta gả cho chàng không phải là vì chàng ấy làm loạn sao, vậy còn chạy đến chỗ ta làm mình làm mẩy.”
“Hôm nay huynh ấy tới Vương Phủ?”
“Không, tới quán trà.”
“Vậy huynh ấy nói gì?”
“Chính là chia rẽ tình cảm phu thê chúng ta. Chàng ấy cảm thấy ta không biết lý do vì sao lại được gả vào đây thì phải. Bản thân mình ngốc thì thôi, lại tưởng rằng ai cũng ngốc như mình. Sở Tịnh Quân, chàng hãy thể hiện đi!”
“Ta?”
Nhìn người nào đó mộng mị nghiêng đầu qua một bên, ta không nhịn được mà đỡ chán, thở dài.
“Đường phía trước còn dài, trọng trách còn nhiều!”
Nói rồi lại nằm xuống, thầm nghĩ phải làm cách nào để đưa Trần Uyển Quân về đây càng sớm càng tốt.
*
Cơ hội rất nhanh đã đến rồi!
*
Thời tiết càng ngày càng oi bức, Quân thượng rời cung đi nghỉ mát, đi cùng còn có Hoàng hậu, mấy phi tần nữa, mấy hoàng tử nhỏ tuổi, và một nhóm nữ quyến vô công rồi nghề như ta.
*
Lúc tiễn ta lên xe ngựa, Sở Tịnh Quân hệt như một bà mẹ lao tâm khổ tứ vì đứa con của mình vậy, dặn dò đủ thứ.
“Mẫu hậu rất thích nàng, nếu như có người b.ắt n.ạt nàng hãy tìm bà, bà sẽ bảo vệ nàng.”
“Dạ.”
“Đừng có mặc mỏng quá, đau bụng thì bảo Tiểu Trúc đi tìm thái y.”
“Ta biết rồi.”
“Đừng đọc truyện khuya quá, ăn uống đầy đủ/”
“Hiền Vương điện hạ, chàng có biết chàng nói nhiều lắm không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-6.html.]
“Công việc của ta nhiều nhất chỉ đến nửa tháng là xử lý xong rồi, đợi ta.”
“Không đợi chàng ta còn có thể đi đâu?”
Ta cảm thấy câu nói này của chàng có chút buồn cười.
“Chàng cứ an tâm làm việc, đợi chàng đến chúng ta sẽ cùng nhau chèo thuyền.”
Sở Tịnh Quân đột nhiên kéo ta vào lòng, ghé sát vào tai ta, cười nói, “Được.”
Xe ngựa chạy ròng rã ba ngày mới tới hành cung, băng giám mà Sở Tịnh Quân chuẩn bị cho tan gần hết rồi, hoa quả bên trong cũng không còn chút nào. Từ lúc bắt đầu khởi hành Tiểu Trúc đã khuyên ta nên ăn ít lại, nhưng sau khi bị ta lôi kéo vào con đường chế tác nước ép thì muội ấy còn nhiệt tình hơn cả ta nữa.
Hành cung và Hoàng thành không giống nhau, nơi đây từ đình đài lầu gác đến thủy tạ đều mang nét nhẹ nhàng duyên dáng rất riêng của Giang Nam.
Ta được phân vào một tiểu viện có một hồ nước xanh mát, nhìn thấy làn trước trong veo ta không nhịn được nữa liền gấp gáp nhảy vào.
“Vương phi, người phải nhanh lên nhé, một lát nữa còn phải đi vấn an Hoàng hậu, buổi tối còn có cung yến nữa.”
Tiểu Trúc cho người đi dọn dẹp phòng ốc, còn ta đi thay đồ, cởi bộ bộ ngắn tay gò bó suốt đoạn đường vừa qua, hôm nay ta chọn một chiếc váy tay lỡ màu bột củ sen, tóc thì búi đơn giản rồi dùng một chiếc kẹp hoa Tử Kim để cố định lại, rửa mặt xong thì trang điểm qua một chút. Đến khi Tiểu Trúc xong việc của muội ấy thì ra cũng xong rồi, muội ấy cũng sớm quen với phong cách có phần tùy ý này của ta nên cũng không nói gì thêm, liền cùng ta đi đến chỗ Hoàng hậu để vấn an.
Hành cung nằm ở vùng ngoại ô phía Bắc, mát mẻ hơn Thành Tân An rất nhiều, tứ phía đều có màu xanh của thiên nhiên, non nước hữu tình, là một nơi khiến tâm trạng con người ta trở nên vô cùng dễ chịu.
Từ ngày bước chân vào Vương phủ, ta mới gặp Hoàng hậu hai lần, lần nào cũng trong bộ dạng của một chính phi hiền lương thục đức, nên khi trông thấy ta ăn vận như vậy, người có đôi chút sững sờ.
Hoàng hậu thân thiết cười nói, “Cẩm Sắc mặc như vậy nhìn chẳng khác nào một tiểu nha đầu còn chưa xuất giá, hoạt bát, đáng yêu biết bao nhiêu.”
Không hổ là mẫu thân của Vương gia, chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến mặt ta nóng cả lên rồi.
“Con xin thỉnh an Mẫu hậu.”
“Lại đây ngồi nào.”
Hoàng hậu dịu dàng vẫy tay, lúc ta đến còn khá sớm nên chưa có ai, thấy Hoàng hậu gọi mình như vậy thì bèn nâng váy nhanh chân bước qua, có tỳ nữ mang một chiếc bằng kỷ tới phía trước, ta ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa cười ngốc vừa ngắm người.
Hoàng hậu đẹp thật đấy ~
Có lẽ là những vì sao trong mắt ta sáng quá nên Hoàng hậu không nhịn được mà xoa đầu ta, dịu giọng hỏi, “Những ngày qua ở Vương phi con cảm thấy thế nào?”
“Tốt lắm ạ, ăn no ngủ kĩ ạ.”
“Quân nhi đối xử với con như thế nào?”
“CŨng rất tốt ạ, khi rảnh rỗi chúng con còn tâm sự nữa.”
“Thế chuyện phòng the thì sao?”
“7 lần một đêm không trùng tư thế ạ.”
*
Ta đang nói cái gì vậy…!!!!!
*
Thấy ra xấu hổ quay đầu đi lẩm bẩm một mình, Hoàng hậu cười tủm tỉm rồi trêu chọc, “Mặc dù tân hôn đáng giá nhưng cũng phải chú ý thân thể.”
“Vâng ạ, vâng ạ.”