Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-23 08:07:53
Lượt xem: 115
Mặc dù tình trạng của ta cũng không khá khẩm hơn là mấy, nhưng ta có Sở Tịnh Quân, chàng dìu ta lên xe ngựa sau đó ôm ta vào lòng.
“Có muốn nôn không? Có muốn kéo rèm lên không? Uống một chút trà nhé?”
Ta xua tay, gượng đáp, “Là Thái tử đến nên ta phải đón, chàng hà tất phải khách sáo như thế?”
Sở Tịnh Quân dùng khăn dấp nước ấm lau mặt cho ta, ta nói với chàng rằng chúng ta giờ đã là người một nhà, Thái tử đối đầu với chàng ấy chính là đối đầu với ta, sau này sẽ có ta che chở cho chàng, không cần phải sợ! Nhưng mà ta khó chịu quá rồi, không thể nói gì được nữa, nũng nịu trong lòng chàng một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trên người Sở Tịnh Quân có mùi hương thơm nhàn nhạt của hoa cỏ, ta rất thích.
*
Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên đỉnh đầu ta mới thức dậy, nói cụ thể hơn thì là thức dậy trên giường của Sở Tịnh Quân.
Thực ra đây là giường của hai chúng ta, nhưng từ ngày về làm dâu tới giờ, chàng ngủ giường lớn ta ngủ giường nhỏ, không hề chung đụng, hôm nay lại chiếm đoạt địa bàn của chàng khiến ta cảm thấy hơi xấu hổ. Sở Tịnh Quân không ở trong phòng nữa rồi, sau khi rửa mặt ta liền tung tăng đến thư phòng khiến chàng không khỏi bất ngờ.
“Có cần uống trà an thần không?”
“Yên tâm! Ta rất khỏe mạnh, cũng rất sảng khoái!”
Ta vỗ n.g.ự.c đầy tự hào.
Sở Tịnh Quân cười dịu dàng, nhưng khi nhìn món đồ mà tì nữ ôm vào thì nụ cười đột nhiên tắt ngấm, “Đây là…?”
“Thái tử đã nhắc nhở ta, ta đúng là biết đánh đàn.”
Ta ngồi nghiêm chỉnh, gảy thử vài âm, sau đó chính thức gảy khúc “Bình Sa Lạc Nhạn”, vốn dĩ là một khúc nhạc du dương da diết thế nhưng dưới bàn tay của ta nó lại trở nên khí thế ngút ngàn, chân mày của Sở Tịnh Quân càng lúc càng đẩy lên cao, chính vào lúc đôi mắt xinh đẹp của chàng sắp trở nên tối sầm thì ta cũng “thu binh”.
Sắc mặt của Sở Tịnh Quân vô cùng phức tạp, khiến ta không khỏi hoài nghi, “ta đánh đàn khó nghe lắm ư?”
Mặc dù có đến mấy năm ta chưa động vào dây đàn, nhưng cũng không đến nỗi chứ, dù sao thì 3 tuổi ta đã bắt đầu học đàn rồi, về phương diện này ta tự tin lắm.
“Nàng muốn trở về Tây Vực rồi sao?”
Câu hỏi này của Sở Tịnh Quân khiến ta cảm thấy rất kỳ quái.
“Tự nhiên lại về để làm gì? Ta còn chưa chán làm Vương phi đâu.”
“Chỉ là đột nhiên nhớ ra mình cũng biết đánh đàn nên muốn thử cho chàng nghe! Đúng rồi! Chàng cũng biết đánh đàn mà, đánh cho ta nghe đi
Sở Tịnh Quân hơi sững lại một chút, sau đó khúc “Phượng Cầu Hoàng” chầm chậm vang lên.
*
Còn hay hơn cả ta nữa, được rồi, ta chịu thua.
Kỳ nghỉ đã hết, Sở Tịnh Quân bắt đầu đi trực lại rồi.
*
Ta vẫn đến quán trà mọi khi nghe đọc truyện, mọi thứ sẽ chẳng có gì mới mẻ nếu như Thái tử muốn giở trò.
*
Mặc dù chuyện ta là người mua lại quán trà này cũng không phải là bí mật gì, nhưng việc chàng ta thường xuyên ra vào đây khiến ta không khỏi cảm thấy đau đầu, có một hôm khi ta đến thì chàng ta đã có mặt ở đây trước rồi
*
Quả nhiên Thái tử không có được sự bình tĩnh giống như ta, hôm đó khi ta mới nhấm được nửa đĩa hạt dưa thì chàng ta đã cất lời rồi.
“Ngươi chưa gặp bản vương bao giờ ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-5.html.]
Ta tiếp tục nhấm hạt dưa, lười quản.
“Làm sao? Ngươi tưởng rằng Sở Tịnh Quân sẽ thích ngươi ư? Tỉnh ngộ đi, hắn ta là kẻ bạc bẽo nhất mà ta từng gặp.”
“Im lặng như vậy rốt cuộc là có ý gì”, Thái tử đập bàn đứng dậy, ta không nhấm dưa nữa mà làm một ngụm trà, cười nhạt nhìn về phía chàng ta, “Người không thấy ta không hề chào đón người sao?”
“Tô Cẩm Sắc! Ngươi đối đầu với ta mà không nghĩ đến Tô thị sao?”
“Nếu như hôm nay Quân thượng nói lời này thì thôi đi, người chẳng qua chỉ là một Thái tử, lấy đâu ra tự tin để uy h.i.ế.p Tô Gia như thế?”
Ta đập mạnh tách trà xuống bàn, cau mày không vui.
Chẳng lẽ ta sống ở Tây vực lâu ngày không bắt kịp nhịp sống ở Tây An nữa, "Vân Sơn Tô Gia" từ bao giờ lại suy thoái đến mức ai nói giẫm lên là giẫm lên được? Tô gia mấy trăm năm nay đều tận lực phò tá hoàng tộc, tuân thủ giới luật của tổ tiên, không bè phái, không lôi kéo giẫm đạp.
Nếu không phải vì sự uy h.i.ế.p và dụ dỗ của Quân thượng, Nam Vương miễn cưỡng gật đầu, ta làm sao lại trở thành nữ tử đầu tiên của Tô gia gả vào hoàng thất cơ chứ?
*
Làm Vương phi khiến ta phải từ bỏ gia nghiệp đã xây đắp mười mấy năm trời, tạo cơ hội cho Lạc Gia vươn lên nắm quyền, khiến ta tức muốn n.ôn r.a m.áu.
Vậy mà kẻ đứng đằng sau gây ra mọi chuyện lại dám cả gan đến trước mặt ta buông lời hách dịch.
Đúng là muốn ă.n đ.òn đây mà!
*
Ta không nhịn được nữa định phi chén trà qua đó nhưng kiều nương và Tương Sinh vừa hay lại bước vào, chén trà trong tay đành khựng lại rồi đưa lên miệng, ta nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Trà ngon, trà ngon.”
“Vương phi thường ngày có thích uống trà Quan Âm đâu ạ?”
Tương Sinh là một người rất thiếu tinh tế.
“Sao ngươi còn chuẩn bị.”
“Vì Thái tử điện hạ muốn uống ạ.”
“Vậy Thái tử nói muốn c.hết thì hai ngươi giúp chàng ấy đ.âm h.ai nh.át d.ao ư?”
Ta bực mình nói một tràng, nhưng Tương Sinh có vẻ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, còn dùng ánh mắt ngờ vực như muốn hỏi ta “có thể làm như vậy ư” để nhìn ta nữa, kiều nương rón rén kéo tay áo hắn.
“Xin Vương phi căn dặn.”
“Chuẩn bị cho ta một bàn tiệc r.ượu, chúng ta vừa ăn vừa nghe truyện.”, nói rồi lại chỉ về phía Thái tử, “Không có phần của chàng ấy!”
*
Thái tử bị chọc tức tới mức phải bỏ về, nhưng ta cũng giận không kém.
Kiều nương rót cho ta một ly nước dưa hấu ép, khuyên bảo ta nửa ngày nhưng cơn giận chưa nguôi ngoai, bà bất lực nói, “Chi bằng chúng ta tìm một dịp nào đó trùm bao đ.ánh cho ngài ấy một trận.”
“Được lắm!”
Ta hung hăng gật đầu.
Tương sinh nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, xấu tốt gì ngài ấy cũng là Thái tử.”
Ta và kiều nương không khỏi cạn lời.
“Ai nói là bọn ta sẽ đ.ánh Thái tử chứ?”
Tương Sinh lại càng hốt hoảng hơn nữa, “Quân thượng thì lại càng không được, nghĩ cũng không được nghĩ!”