Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-01-23 08:14:05
Lượt xem: 60
“Tô Cẩm Sắc, ta thích nàng, thích nàng rất rất lâu rồi, ta tưởng rằng cả cuộc đời này sẽ không nhận được hồi đáp, ta thật sự…”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, chàng mau chóng đi tắm đi.”
“Được!”
Sở Tịnh Quân hôn trộm ta thêm một cái nữa rồi mới chạy như bay vào phòng tắm, ta vuốt ve cánh môi mình, đứng nửa ngày mới lấy lại được bình tĩnh, CÔNG TỬ MÀ TA THÍCH, CŨNG THÍCH TA! Ta vừa đi trên hành lang vừa liên tục đưa tay lên quạt, đột nhiên ta nhớ ra, Sở Tịnh Quân nói thích ta rất lâu, rất lâu rồi?
Ta và chàng ấy mới quen biết hai tháng nay thôi mà.
*
Tiểu Trúc làm việc thực nhanh nhẹn, vốn dĩ ta và Sở Tịnh Quân ngủ riêng giường, chính là kiểu nước sông và nước giếng đó, vậy mà bây giờ muội ấy lại lấy đi chăn đệm cũ, rồi rải một lượt chăn đệm mới lên giường của Sở Tịnh Quân.
To nhỏ gì cũng ngủ được hai người.
Ta tìm kiếm khắp nơi mà không tìm thêm được một bộ nào ở trong phòng, tiểu nha đầu này thật chẳng khác nào mẹ chồng ta. Bất lực ta chỉ đành khoác một chiếc áo choàng ra ngoài hỏi xem muội ấy rốt cuộc đã giấu chăn gối ở đâu. Thế nhưng vừa mới quay người lại thì Sở Tịnh Quân đã bước vào rồi, chàng nhìn ta rồi lại nghiêng đầu nhìn chăn đệm mới, “Muộn như vậy sao còn chưa ngủ?”
“Chàng ngủ trước đi, ta đi tìm một bộ chăn đệm khác,”
“Tại sao?”
Sở Tịnh Quân chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Chàng còn hỏi tại sao, mới có một bộ thôi làm sao mà ngủ được.”
Nói rồi ta định tiếp tục đi luôn, Sở Tịnh Quân nắm lấy tay ta, lại là nụ cười rất đỗi dịu dàng đó.
“Chúng ta là phu thê, ngủ chung một giường chẳng phải là lẽ đương nhiên?”
Hiền Vương điện hạ, chàng muốn làm gì?
*
Hiền Vương khi tỉnh táo thật đáng sợ quá!
Khi đó ta tiếp nhận chàng nửa là bởi vì chàng là người mà ta thích, nửa là bởi vì khi đó đầu óc đã mất đi sự tỉnh táo, tóm lại chính là: Nhịn một chút là xong rồi, dù sao cũng là người mà mình thích, không được đ.ánh chàng ấy. Tựa như khi chịu đựng sự nghịch ngợm và gia trưởng của Thái tử vậy, không một chút ngại ngùng. Nhưng chúng ta của hiện tại hoàn toàn không giống như thế, đôi mắt hoa đào như có một dòng thủy triều trực dâng trào, chan chứa những cảm xúc nồng nhiệt khiến ta say đắm, động tác của chàng vô cùng to gan, còn hết lần này đến lần khác dùng chất giọng đó để gọi tên ta, nói những lời âu yếm, ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-24.html.]
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời ta vì xấu hổ mà muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Sở… Sở Tịnh Quân… chàng im miệng ngay, bớt nói vài câu đi.”
Ta không nhịn được nữa liền nắm lấy vai chàng, đè người xuống dưới, chau mày ngắm nhìn nam nhân có nụ cười đẹp như hoa trước mặt.
“Ta chỉ là quá vui mừng”, Sở Tịnh Quân một tay đỡ eo ta, tay khác thì cầm bàn tay ta đặt lên mặt chàng ấy, “Cảm giác như một giấc mơ vậy/”
“Chàng còn nhiều lời nữa thì tốt nhất nằm mơ cả đời đi.”
Sở Tịnh Quân đột nhiên ngồi dậy, ta theo bản năng lùi về phía sau nhưng lại bị Sở Tịnh Quân kéo lại, chàng rúc mặt vào lòng ta luôn rồi.
“Chàng làm gì đấy…”
Hơi thở nhè nhẹ phảng phất nơi n.g.ự.c ta, hai cơ thể trần trụi đang cùng truyền cho nhau hơi ấm. Ta xấu hổ không chịu được liền đẩy chàng ra, nhưng câu nói tiếp theo của Sở Tịnh Quân khiến động tác của ta phải dừng lại giữa chừng.
“Nhưng 10 năm quá lâu, ta có quá nhiều điều muốn nói với nàng.”
“10 năm?”
Ta chau mày nhìn Hiền Vương điện hạ vì sợ chàng nhận sai người, ấn tượng lớn nhất của ta suốt 10 năm nay chỉ có đ.ao k.iếm của kẻ thù và bóng hình của mẫu thân lúc bà ấy rơi xuống vách núi.
“Ta biết nàng quên rồi, thái y nói sự việc năm đó ảnh hưởng rất lớn đến nàng, có nhiều chuyện nàng không còn nhớ được nữa rồi.”
Giọng nói của Sở Tịnh Quân vừa mềm mại vừa đem theo vài phần tủi thân, ta đau lòng vuốt ve mái tóc chàng.
“Xin lỗi.”
“Hôm đó ta đến Văn Uyên Các tìm sách, trên đường trở về thì nghe từ đâu truyền đến một tiếng đàn cầm, đó là một khúc nhạc hay nhất mà ta từng nghe, ta thật sự tò mò người đánh được một khúc nhạc hay như thế là ai, thế là vô thức đi theo tiếng nhạc. Người đánh đàn là một cô nương xa lạ, có lẽ nhỏ hơn ta một chút, nàng xinh đẹp, đang ngồi một mình trên bờ hồ, đôi mắt hơi cụp xuống có phần lãnh đạm, tựa như nàng và cõi trần tục này chẳng mảy may có lấy một chút liên quan.”
Sở Tịnh Quân vừa kể, đôi mắt hạnh phúc như đang sống trong những ngày tháng đó, mặc dù ta không nhớ nhưng ta cảm nhận được, người đó chính là ta.
“Vốn dĩ ta đã định rời đi, bởi vì nhìn cô nương đó không dễ gần cho lắm, ta sợ nếu như làm phiền nàng ấy đánh đàn sẽ bị nàng ấy chán ghét mất. Kết quả tình cờ có một chú chim nhỏ bay đến khiến nàng dừng lại, nàng ngoảnh đầu qua thì liền nhìn thấy ta, đôi mắt nàng tựa như mặt hồ Thái Thể lúc phẳng lặng, không lo sự đời, sau đó nàng cười một cái, mặt hồ đó liền trở nên lóng lánh nhấp nhô, nàng đưa đĩa bánh sen đến trước mặt ta, nói: Ngươi có muốn ăn chút điểm tâm không, cái này ngon lắm đó.”
“Trên đời này làm gì có tiên nữ nào như thế chứ?”
Ta nghe xong lịch sử đen tối của mình thì vạn phần xấu hổ, Sở Tịnh Quân trìu mến nhìn ta, hôn nhẹ lên bàn tay của ta một cái.