Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-01-23 08:12:40
Lượt xem: 42

Ta tự thừa nhận rằng bản thân mình làm như vậy để thể hiện sự tôn trọng với đối phương, thế nhưng nhìn bộ dạng hoảng hốt của Tiểu Trúc ta mới phát hiện ra hình như phản tác dụng rồi thì phải.

Ta rõ ràng chỉ đến một thân một mình nhưng bộ dạng của Tiểu Trúc lại như thể ta mang theo một đội quân đến vậy, giọng điệu run rẩy còn đem theo phần quyết tâm muốn đồng vu quy tận với ta nữa.

“Bái kiến đại nhân.”

“Chỉ huy sứ của Vũ Đức ty, tới gặp Hiền Vương điện hạ.”

Mặc dù ngữ khí của ta chỉ có đôi chút lạnh lùng thế nhưng sắc mặt của Tiểu Trúc càng khí coi hơn nữa, muội ấy cảnh giác nhìn ta, tựa như một chú mèo đang xù lông lên vậy.

“Đại nhân tới tìm điện hạ, không biết có việc gì không ạ?”

Ta không hề muốn dọa muội ấy một chút nào, sợ muội ấy sẽ khóc lóc rồi một sống một mái với ta mất nên chị đành dịu giọng, “Có một số việc muốn nhờ điện hạ xác nhận, phiền cô nương chuyển lời.”

Tiểu Trúc hơi sững sờ, rồi thận trọng nói, “Vương phi?”

Ta cũng sững sờ rồi.

*

Giọng nói của ta dễ dàng phân biệt như vậy sao?

*

Tiểu Trúc biết ta kỳ thực không phải là bận rộn hay ốm yếu gì nhưng muội ấy không hề biết rằng ta lại ở Vũ Đức ty, càng không biết ta còn là chỉ huy ở đó.

*

“Vương phi người dọa c.hết muội rồi, muội còn tưởng rằng có ai đó tới để b.áo th.ù”, Tiểu Trúc vỗ n.g.ự.c thở phù phù, sau đó đưa ta vào chính phòng, “Vương gia đi dùng bữa với Hoàng hậu rồi, một lát nữa mới trở về, Vương phi người ăn tối chưa ạ?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy muội đi làm cho người nhé!”

Tiểu Trúc mang hoa quả điểm tâm lên để ta nhấm nháp trước, sau đó xuống bếp nấu một bát hoành thánh lớn, còn nấu thêm hai món mà ta thường hay ăn.

Thơm lừng!

*

Tiểu Trúc vừa thêu hoa vừa cùng ta tán gẫu, ta vừa ăn đậu cuốn vừa hóng chuyện đó đây, sau đó không nhịn được mà đề nghị, “Đợi một lát nữa ta đi rồi, muội có thể chuẩn bị cho ta thêm chút điểm tâm được không, ta là ta thích nhất bánh bột lọc củ sen và bánh bột hồng đậu mà muội làm đó.”

“Vương phi, muội chưa làm bánh bột củ sen đâu.”

“Đúng rồi, bánh hoa sen xốp giòn cũng ngon nữa.”

Ta vừa ăn đậu cuốn vừa tấm tắc, làm sao lại có thể ngon như vậy chứ?

“Vương phi, điểm tâm ở Vương phủ đều do Tiểu Cúc làm đó ạ.”

Tiểu Trúc dừng mũi kim, nhìn ta bằng ánh mắt kì quái.

“Ồ, ta nhớ nhầm rồi.”

Chè đậu xanh để trong băng giám vừa man mát vừa ngòn ngọt, ta uống một hơi đã vơi lưng bát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-20.html.]

“Cho ta thêm một chút kẹo nữa đi.”

“... dạ.”

Tiểu Trúc đứng dậy đi ra ngoài, ra đến cửa thì dừng lại, “Hôm qua muội đã làm một chút sốt thịt bò, làm nhân màn thầu cũng ngon lắm ạ.”

“Yêu muội nhất.”

Ta vui đến mức như muốn nhảy lên ôm lấy muội ấy.

*

Sở Tịnh Quân về sớm hơn mọi khi, ta đoán là có người đã tryền tin cho chàng rồi, lúc bước vào chàng không có lấy nửa phần bất ngờ, thái độ vô cùng thân thiết.

“Sao nàng lại ăn vận như thế này?”

Ta ra hiệu bảo chàng ngồi xuống rồi trực tiếp vào vấn đề luôn.

“Gọi Lan Thấm ra đây.”

Sở Tịnh Quân vẫn giữ nụ cười ôn nhu như cũ.

“Được.”

Đến giờ này, tâm trạng của Hiền Vương điện hạ vẫn rất tốt.

*

“Mai Lan Trúc Cúc” đều là những người hầu thân cận của Sở Tịnh Quân, Tiểu Mai là quản gia, Tiểu Lan là hộ vệ, Tiểu Trúc phụ trách sinh hoạt hàng ngày, Tiểu Cúc phụ trách nấu nướng.

Người ra tay với Trạch Hy chắc chắn là Lan Thấm.

Trong số 4 người bọn họ chỉ có muội ấy là từ khi vào phủ đến giờ ta chưa từng gặp mặt nói chuyện qua.

*

Lan Thấm ăn vận gọn gàng, thắt một con đ.oản đao ở eo, tóc búi đơn giản, để mặt mộc nên trông có vẻ khá lạnh lùng, sau khi hành lễ xong thì muội ta không nói thêm lời nào, ta vừa cắn miếng đào vừa nghĩ, mọi chuyện có vẻ không đơn giản như ta tưởng tượng rồi.

*

Thấy hai chúng ta nửa ngày không nói lời nào, Sở Tịnh Quân mới bắt đầu nghi hoặc, “Tiểu Lan, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thuộc hạ không biết.”

Lan Thấm trả lời ráo hoảnh, ta không nhịn được mà bật cười.

“Lan cô nương đây là coi thường Vũ Đức ty chúng ta hay là cảm thấy chỉ huy ta hữu danh vô thực?”

Sở Tịnh Quân quay đầu sang hỏi ta.

“Cũng không phải là chuyện lớn gì.”

Ta ít nhiều cũng có chút đắn đo, bởi, vị trí của tiểu cô nương này trong lòng Sở Tịnh Quân cũng không hề đơn giản, ta ở trước mặt chàng làm lớn chuyện thì không được hay cho lắm.

“Hay là chàng tránh đi một chút. Ta muốn nói chuyện riêng với Lan cô nương một lát.”

 

Loading...