Tà Dương Quỷ Sự: Chồn Rước Dâu - Chương 7: Bảo Vệ Thôn Nữ

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:15:42
Lượt xem: 34

1.

Huy, Hùng chia nhau đứng ở hai bên đường. Trong tay hai thằng ngoại trừ phù lục của Mạc Danh đưa ra thì còn có thêm hai cây d.a.o bầu.

           “Nhớ kỹ, dùng hết phù thì chạy về chỗ tao! Đừng háo thắng! Yêu tinh chứ không phải người thường đâu!”

           Hai thằng một ừm một ô – kê, nhưng khi nhìn thấy trước mặt mình đột ngột xuất hiện hai bóng người mặc đồ đỏ, tay cầm đèn lồng đỏ, lại cao chưa đến mét rưỡi nhưng gương mặt già chát thì thoáng sững sờ ba giây.

           “Hai người từ đâu đến đây?”

           “Tụi ta? Hai chúng ta đến đây hỏi vợ cho thiếu chủ!”

           Hùng, Dũng nhìn nhau, xác nhận lại.

           “Thiếu chủ nhà ngươi là con chồn tinh trên dãy núi phía Tây đó sao?”

           “Không sai, chúng ta đi được chưa?”

           Sắc mặt của hai người này không đổi, qua ánh đèn lồng đỏ phản chiếu, số lông trên mặt vẫn còn chưa biến mất hết hẳn, rõ là chồn hoá thành người.

           Hai thằng gật đầu, đợi khi hai con chồn tinh này đi ngang qua người mình, lập tức rút hai lá phù lục đánh lén vào gáy của đối phương.

           Phù lục có linh khí, gặp yêu khí liền tức thì bốc cháy, một đạo lôi đình nho nhỏ từ giữa phù lục loé lên rồi đánh hai con chồn tinh văng ra giữa đường. Trong lúc bọn chúng còn chưa kịp hoàn hồn thì hai cây d.a.o bầu đã vút đến c.h.é.m xuống.

           Nhưng chồn tinh có thể tu luyện thành người thì đâu đơn giản, trong thoáng chốc chúng đã lách khỏi lưỡi d.a.o chí tử, đồng thời kịp trả lại hai cú đá khiến Hùng, Dũng bay ngược ra ngoài, lộn cù nhào mấy vòng mới đứng dậy được.

           “Chúng ta dùng lễ đối đãi, muốn rước dâu mà các ngươi giở trò tiểu nhân thế?”

           Một trong hai con chồn tinh giận dữ gầm lên. Chúng nhìn ra phù lục trong tay của hai người nhiều lắm cũng chỉ có mấy lá như thế, không có khả năng cản đoàn chồn rước dâu nên liền ngửa đầu, phát ra tiếng kêu chói tai vô cùng.

           Diễn biến ở chỗ Hùng, Dũng đều được Mạc Danh và Trung, Vũ nghe thấy rõ mồn một. Danh lo lắng muốn hai thằng rút về nhưng cả hai đều sống c.h.ế.t không chịu, nhặt lên hai cây dao, hô to.

“Bảo vệ gái làng, sẵn sàng đổ máu!”

2.

           Tiếng kêu của chồn tinh giữa thôn khiến Trung, Vũ cảm thấy điều bất ổn. Hai thằng nhìn ra ngoài đồng, đám chồn nhốn nháo lên rồi sắp thành đoàn ngay ngắn, tạo thành một hàng dài bắt đầu đi vào trong thôn Tà Dương.

           “Xong rồi, tụi nó tiến vào rồi. Năm chục thằng, năm chục thằng!”

           “Tao nhắc lại! Năm chục thằng!”

           Vũ hô lớn rồi kéo Trung giật ngược về sau, theo đường tắt khác chạy về trong thôn. Nhưng Trung nhớ ra gì đó, cậu ấn bộ đàm, hỏi.

           “Danh, mày nghe không? Năm chục thằng mày nhắm đánh được không? Ổn không?”

           “Nghe rồi, năm chục con chồn. Chắc… Chắc là cầm cự được!”

           “Mẹ mày, chắc chắc cái con khỉ!”

           Trung hô lên rồi tắt bộ đàm, giật mạnh tay thằng Vũ rồi chạy ngược trở lại đường lớn, hướng thẳng về phía đoàn đưa dâu, mang hai lá phù trong tay xộc thẳng tới.

           “Trung! Trung? Mày đâu rồi? Alo?!”

           “Bỏ mẹ rồi! Thằng điên này nó đi liều mạng! Tao theo nó đây!”

           Vũ nói câu cuối cùng rồi sau đó cũng tắt bộ đàm, lúc hai thằng xông ra chặn trước đám chồn tinh, hai bên nhìn nhau, cẩn thận đánh giá.

           Con chồn dẫn đầu đoàn rước dâu ngó bộ đã rất già, lão ta vuốt bộ râu trắng muốt, tươi cười nói.

           “Tình cờ gặp mặt coi như có duyên, chúng ta mời cậu nhà cô dâu ăn kẹo mừng vậy…”

           “Ăn mẹ mày!”

           Trung gầm lên rồi đánh liên tục hai lá phù ra ngoài. Nhưng lần này lão chồn già không dễ dàng mắc bẫy mà phóng lùi về sau, kịp thời tránh né.

           Phù lục gặp yêu khí liền phát nổ, bụi bốc lên mù mịt.

           Lão chồn già tức giận phất tay, sau lưng có sáu con chồn tinh đã hoá thành người lao về phía Trung, Vũ.

           Trung đẩy Vũ về phía sau rồi vung tay đ.ấ.m một con chồn tinh, không những không làm nó bị thường mà mu bàn tay còn bị cào rách một đường.

           “Chạy ngược lại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-duong-quy-su-chon-ruoc-dau/chuong-7-bao-ve-thon-nu.html.]

3.

           Đứng trước thực lực tuyệt đối, lòng dũng cảm như ngọn đèn le lói, chèo chống con thuyền độc mộc trong cơn bão biển cuồng phong.

           Khi Trung, Vũ chạy về giữa thôn thì Hùng, Huy đã bị đánh đến tím cả mắt. Hai cây d.a.o bầu bị đánh nát bươm nằm giữa đường.

           “Bà mẹ mày!”

           Vũ nhặt gạch ven đường đánh vào đầu một con chồn tinh, sau đó bị hất ngược ra ngoài, cả người trầy xước rỉ m.á.u nhưng vẫn chật vật đứng dậy nhào lên.

           Nhưng mà, thời điểm bốn thằng bị đánh như chó chết, thì một đạo kiếm quang màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt.

“Thiên đạo linh ứng, kiếm trảm bách tà!”

           Giọng của Mạc Danh không nhanh không chậm vang lên, phía sau lưng bay lên bốn lá phù lục tạo thành đường vòng cung, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong chớp mắt bao vây hai gã chồn tinh.

“Địa lôi khẩn, linh lôi ứng! Cấp cấp như lệnh!”

           Khi Mạc Danh thu lại Lục Nhậm Âm Dương Kiếm, cũng là lúc liên tục bốn tiếng sét nổ rền tai, hai gã chồn tinh bị Địa lôi đánh trọng thương, ngã rạp trên đất.

           Nhìn bốn thằng bạn tàn tạ, cậu biết giờ không phải lúc để bùi ngùi.

           “Còn thở được không?!”

           “Sống tốt! Đánh thêm trận nữa vẫn được!”

           Đây là lần đầu thực chiến với nhiều yêu tà như vậy nên cậu sắp xếp có phần chưa ổn thoả.

Cậu nói ngôi miếu thờ hồ ly kia đã vô chủ nhưng lại không chọn địa điểm giao chiến là ở đó, bởi vì không biết hồ ly kia là kẻ thế nào.

           Trấn thủ trước nhà thím Sáu cũng là điều không cần thiết, giữa thôn chính là nơi thích hợp nhất, nếu thua ở đây thì thủ ở nhà thím Sáu thành vô nghĩa.

            Sau khi nghĩ thông suốt, Danh mỉm cười, cậu kéo hai gã chồn tinh đã thoi thóp đến dưới chân mình, để bọn chúng quay mặt về phía Tây, im lặng chờ đợi.

4.

           Tiếng chiêng, tiếng kèn đưa dâu từ xa vọng lại.

           Trần Mạc Danh chống kiếm, bàn tay đặt lên chuôi kiếm siết chặt, giấu đi những mồ hôi lạnh dưới lòng bàn tay.

           Đoàn rước dâu dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, bốn thằng bạn chia ra đứng hai bên Mạc Danh, vẻ sợ hãi trong mắt lúc này tan biến đi hết, ngẩng cao đầu đối mặt với đám chồn tinh.

           Lão chồn già nhìn thấy hai con chồn tinh đi đầu bị đánh quỳ rạp dưới đất, mặt đanh lại, hỏi.

           “Chúng ta đến đây là để rước dâu, huyền nhân muốn cản đường sao?”

           “Thiên đạo xưa nay luật định rõ. Người và yêu không thể cưới nhau, huống hồ gì con chồn tinh kia đã bị ta đánh chết, rước dâu về cho ai bây giờ?”

           “Thêm nữa, chị Hồng có đồng ý đâu? Các ngươi đừng nghĩ thôn Tà Dương này không người, muốn làm cái gì liền làm cái đó.”

           Trần Mạc Danh đối mặt với lão chồn tinh, không những không lùi mà còn tiến lên phía trước, mắt long mi phượng tản ra một cỗ khí phách khó tả.

           “Thế thì… ngươi đừng trách chúng ta. Khi đó, sinh tử ra sao còn chưa biết rõ đâu!”

           Trần Mạc Danh rút thanh Lục Nhậm Âm Dương vẽ một đường cung từ dưới đất hất lên chỉ thẳng vào đàn chồn tinh.

           “Các ngươi cứ thử!”

           Không cần nói cũng biết, việc rước dâu này thật ra chẳng quan trọng mấy, đám chồn tinh muốn trả thù cho việc con chồn nhập vào chị Hồng bị đánh hồn phi phách tán mà thôi.

Cao Tiên Sinh

           Bọn chúng cần cái cớ động thủ, Mạc Danh đã cho chúng như ý. Lúc này đám chồn tinh ào ạt ùa lên, hoá thành hình người muốn c.h.é.m g.i.ế.c năm thanh niên trước mặt.

           Chỉ trong thoáng chốc, Mạc Danh nhanh như điện chớp, Lục Nhậm Âm Dương rời vỏ b.ắ.n ra kim quang. Xuất một kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c con chồn xông tới trước tiên, khiến nó hiện nguyên hình rồi hất sang một bên.

           Kiếm thu kiếm xuất, Lục Nhậm Âm Dương trong tay Trần Mạc Danh thoắt ẩn thoắt hiện, lần đầu dùng kiếm mà lại ngỡ như đã khổ luyện mười năm.

           Chỉ trong một khoảnh khắc, năm con yêu chồn đã bị đánh văng ra ngoài. Thế nhưng đám chồn phía sau vẫn hung hãn xông lên không sợ chết, nhưng cũng đều không vượt qua được Mạc Danh.

           “Gõ chuông!”

           Lão chồn đứng phía sau thấy thế thì hô lên, những con chồn yêu còn đứng trong đàn liền cầm chiêng, chuông gõ mạnh.

           Thứ thanh âm lộn xộn nhưng cũng mang đầy tiết tấu ma quái cất lên, chó mèo trong thôn sợ hãi cực độ thi nhau tru tréo. Đám chồn vây đánh Mạc Danh lúc này không ồ ạt tấn công nữa mà tản sang các hướng vây quanh cậu, sau một hồi chuông hiệu thì đồng loạt tấn công. Bốn thằng bạn cậu bên ngoài phản ứng không kịp, nhìn cảnh này mà tìm hẫng đi một nhịp.

Loading...