Tà Dương Quỷ Sự: Chồn Rước Dâu - Chương 5: Trước Giờ G
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:14:43
Lượt xem: 30
1.
Trần Mạc Danh nhớ ngày trước ông nội từng nói qua, huyền nhân cũng chia thành cấp bậc, trước mắt cậu chỉ biết đến Đạo Đồng, Chân Nhân và Thiên sư. Khắp dải đất Việt Nam nhiều địa linh nhân kiệt là thế, nhưng đạt đến Thiên sư cảnh chưa đến mười người.
Bên dưới Thiên sư, Đạo đồng và Chân nhân đều có thể gọi chung là Phương sĩ. Mạc Danh theo ông nội học pháp từ khi lên sáu, đến giờ đã mười một năm, vì xung quanh không có những huyền nhân khác để đối chiếu nên cậu cũng chẳng biết rõ mình hiện đang ở cảnh giới nào.
Nhưng cậu nghĩ, nếu như mình đạt đến Thiên sư, thì giải quyết đám chồn tinh này đã chẳng cần phí nhiều sức lực, đáng tiếc cậu chưa phải.
Gần đến nửa đêm, tiếng quạt mo của ông nội vẫn phập phù theo điệu hò Quảng từ cái máy nghe đài thiệt cũ, giữa quãng nghỉ của hai đoạn, giọng ông vọng ra từ trong buồng.
“Đừng lo lắng, sức tới đâu thì làm tới đó. Miễn là trong lòng con không hổ thẹn…”
“Nhưng lỡ như… lỡ như con làm hết sức, chị Hồng vẫn bị bắt đi, người nhà chú thím vẫn bị chồn tinh làm hại thì sao?”
“Chuyện đời này làm gì có thứ toàn vẹn đôi đường. Nhớ lời ông nói, chỉ cần cố gắng hết sức, không thẹn với lòng. Còn kết quả cứ để duyên số định đoạt…”
Không biết Trần Mạc Danh nghĩ gì, ngập ngừng một chút rồi hỏi.
“Bởi vì thuận theo duyên số, nên ông mới không đi tìm bà, không tìm cha mẹ ư…”
Tiếng quạt ngừng hẳn, đoạn cải lương tiếp theo đã cất lên. Mạc Danh không đợi được câu trả lời của ông nội mình, bởi vì đứng từ trong sân nhà nhìn về phía Tây, cậu nhìn thấy rất rõ ràng một đám khí màu đỏ tía trào lên, ùa về phía thôn Tà Dương.
Ông Sở không biết từ lúc nào đã đứng trước mái hiên, trong tay cầm sẵn ba nén nhang mới đốt, đưa cho Mạc Danh.
Cậu nghiêm túc nhận lấy rồi đến trước bàn thờ tổ, dâng hương rồi lùi lại ba bước, nghiêm túc hô.
“Cháu đích tôn nhà họ Trần, Trần Mạc Danh, thệ bất trảm yêu tà bất hồi gia!”(*)
Gia tộc huyền nhân khắp đất nước Việt Nam, dù lớn hay nhỏ, mỗi đệ tử lên đường trừ tà đều sẽ mang theo lời tuyên thệ, ma quỷ không trừ hết thề không về nhà.
(*) Thệ bất trảm yêu tà bất hồi gia: yêu tà không chết, thề không về nhà.
Nhìn thắng cháu nội mình chỉnh lại túi vải chứa phù lục, dây thiên trường cùng một ít chu sa, ông thở dài một hơi rồi đến trước ban thờ, tháo thanh kiếm đã treo trên đó nhiều năm xuống, dúi vào tay cậu.
“Lục Nhậm Âm Dương, không phải ông nội nói nó đã không còn dùng được nữa sao?”
Trần Mạc Danh rút hờ kiếm khỏi vỏ, thân kiếm có những đường linh văn khắc phù chú gia trì. Hai bên lưỡi có những đường vân kim quang, chứng tỏ trước đây từng c.h.é.m qua rất nhiều yêu ma quỷ quái.
Đáng tiếc là linh lực trong kiếm đã hao tổn gần hết, ông nội lại không nói cách bổ sung thế nào.
“Kiếm tuy cùn nhưng uy vẫn bén! Thường này con dùng que củi, roi dâu để đánh yêu tà, thì từ nay dùng thanh Lục Nhậm Âm Dương này đi!”
“Hả? Ý ông nội là từ nay về sau con có đã có pháp khí bên người ư?”
“Ừ ừ ừ… Chuẩn bị lên đường đi!”
Ông vừa nói vừa dùng dây thiên trường buộc hai đầu bao kiếm rồi đeo ngay ngắn sau vai của cháu mình, chỉnh lại chuôi kiếm sau bả vai tiện cho cậu xuất kiếm nhất.
Càng nhìn cháu mình ông càng ưng mắt, trong đầu bỗng nhớ đến hình ảnh năm đó đứng cùng mấy sư huynh đệ trên núi, chuẩn bị hạ sơn để hành tẩu giang hồ, tiêu trừ ma quỷ. Chớp mắt, vậy mà đã hơn năm mươi năm rồi!
“Thời gian chẳng chờ đợi ai cả, rất nhiều chuyện đã rất nhiều năm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-duong-quy-su-chon-ruoc-dau/chuong-5-truoc-gio-g.html.]
“Hả? Ông nội nói gì đó?”
“Không! Đi đi, lên đường bình an!”
Ông Sở lùi về sau hai bước, lòng bàn tay phải bắt ấn kết lấy ngón cái tay trái, đây là đạo ấn đặc trưng của giới huyền thuật. Phía đối diện, Trần Mạc Danh cũng bắt thủ ấn y hệt, cả hai khom người chào nhau.
“Ông nội, con đi đây!”
Trần Mạc Danh thu hết sự sợ hãi, lo lắng vào trong lòng. Gió đêm thổi tóc cậu tung bay, sao sáng chiếu rõ ánh mắt nhiệt huyết. Tiếng lá khế giòn tan bị đạp vỡ theo nhịp bước chân cậu rời đi, lúc này ông Sở mới thu lại ánh mắt bần thần, nhìn theo bóng lưng của cháu mình.
“Đâu phải mỗi Lục Nhậm Âm Dương, chỉ cần là thứ ông có, con cũng sẽ có… Đáng tiếc, phản đồ như ông thì không có gì cả…”
2.
Người dân thôn Tà Dương từ trước đến nay tín Thần Phật, lại thêm trước có ông Sở, sau có Mạc Danh nhiều lần giúp bà con trừ tà. Nên ban chiều cậu dặn mọi người sau tám giờ tối không được ra đường, ai nấy cũng đều răm rắp nghe theo.
Nhà cửa đóng kín như bưng, ngay cả nhà ông Hai Thảo thường ngày hát karaoke nay cũng tắt ngúm. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên tóc bốn thằng cốt đứng đợi cậu ở đầu đường, sắc mặt đứa nào cũng đầy nghiêm trang.
“Chờ mày lâu quá!”
Hùng gượng cười, nhưng trên trán lại có một tầng mồ hôi lạnh.
“Chờ làm gì, tao nói tụi bây về nhà ngủ cả đi. Chuyến này không phải ngon ăn như mấy lần trước đâu!”
Vũ bĩu môi, chống nạnh rút mấy củ tỏi đeo bên hông xuống.
“Mày khỏi nói nữa, ai chẳng biết chút nữa tụi nó kéo đến đông ơi là đông để chơi hội đồng mày. Bộ mày nghĩ còn tụi tao đứng ở đây, muốn ăn h.i.ế.p mày là dễ hả?”
“Kể cả cọp beo tới, tụi tao không đánh được năm chục thì cũng đánh được một hai, nói chi mấy con chồn hôi!”
Bốn thằng to miệng nói lớn làm Mạc Danh xúc động. Nhưng quả thực là cậu không đủ sức một mình đánh trực diện với đàn chồn. Cậu nghĩ một chút, bèn nói.
Cao Tiên Sinh
“Vậy bây giờ Dũng, Trung hai thằng mày đến cái miếu thờ phía Tây thôn, lấy gạo nếp phủ lên người rồi trốn trong góc, xem khi nào đám chồn đi qua, đi bao nhiêu thì báo lại liền cho tao chuẩn bị!”
Đoạn, cậu đưa cho hai đứa một lá Kim Vụ Phù.
“Nhớ trốn cho kỹ, nếu gặp chuyện không ổn thì đốt lá phù này lên, chạy về nhà ông nội tao ngay!”
Miếu thờ phía Tây thì cậu biết, ngày trước người dân đồn trên núi có hồ ly, nên dựng cái miếu thờ để hồ ly không xuống thôn quấy phá, nhưng mấy năm này Trần Mạc Danh qua lại nơi đó không biết bao nhiêu lần, chẳng qua là không cảm nhận được thần khí, yêu khí gì trong ngôi miếu đổ nát đấy cả.
Miếu không linh, vắng mùi nhang khói, lâu dần thành miếu hoang.
Trước khi đi, Huy lấy ra năm chiếc bộ đàm phát lần lượt, hướng dẫn cách sử dụng rồi đeo lên tai, điều chỉnh đến khi nghe rõ mới thôi.
“Mày lấy ở đâu ra đồ chơi này dzậy?”
“Có nhà tài trợ! Chú Bảy Nhổm giàu quá nên tao qua nhà bào được chút nào hay chút đó.”
Mạc Danh tính chửi, nhưng nghĩ đến đoạn tối mấy hôm trước mình còn bào luôn cái điện thoại của người ta nên thôi. Cậu chép miệng, có bộ đàm cũng tiện liên lạc.
Trung với Vũ hai người đi trước, Hùng và Huy đứng đợi ở giữa thôn, hai thằng này vốn sợ ma quỷ, nên lấy của Mạc Danh rất nhiều phù lục trừ tà, đều là loại dùng một lần, đốt lên rồi ném.